Trang Chủ


English Version

Album Hình
Tình Bạn Bè
Thơ Tình Việt Nam
Thơ Của Tôi
Xe Gắn Máy
Trau Dồi
Suy Nghĩ Nhảm Nhí
Liên Kết
Diễn Đàn
Ý Kiến?





To read this page in English

     Tôi viết lại những bài và đoạn thơ này lại theo ký ức của mình muh không có sách báo để tham khảo lại, có thể sai vài câu, chữ...  Rất mong sự giúp đở của mọi người để catch lỗi đó vì là thơ của những nhà thơ và tôi tuyệt đối muốn giữ đúng nguyên văn...

"Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên?"...  (TTKh)
 

"Mở miệng vàng và hãy nói yêu tôi
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi"...  (Xuân Diệu)
 

"Giữa thế gian mong manh nhiều biến đổi
Anh yêu em và anh tồn tại"...  (Lưu Quang Vũ)
 

"Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả hàn giang cả màu sắc thiên không
Lút trí khôn và ám ảnh hương lòng
Cho sốt sắng, cho đê mê nguyền ước"...  (Hàn Mặc Tử)
 

"Bông hồng vàng đã úa trên trang thư
Riêng hương thơm còn trong tiềm thức
Em không hiểu đời hư hay thực
Làm sao em hiểu anh?"  (Võ Quê)
 

..."Chiều nay thôi khi nước thủy triều lên
Biển lại xóa dấu chân anh trên cát
Đời thay đổi, những vui buồn sẽ khác
Vui buồn nào chẳng đậm lẽ thương nhau?"  (Vũ Quần Phương)
 

"Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu?"  (Bùi Minh Quốc)
 

..."Mây chết đuối ở giòng sông vắng lặng
Trôi thây xa về tận cõi vô biên"...  (Hàn Mặc Tử)
 

"Thơm như kẹo ngọt là môi
Năm xưa em hát trên đồi mưa bay
Tôi như ngọn gió hao gầy
Thổi qua cơm áo từng ngày yêu em
Thơm như huyền thọai là đêm
Hôn môi bật máu lại quên... yêu người"  (Lê Minh Quốc)
 

..."-- Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng ;
Không tỏ hay , yêu mến cũng là không...
...Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ,
Phải nói yêu , trăm bận đến nghìn lần ;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân ,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái .
Em phải nói , phải nói , và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt , đầu mày ,
Bằng nét vui , bằng vẽ thẹn , chiều say ,
Bằng đầu ngả , bằng miệng cười , tay riết ,
Bằng im lặng , bằng chi anh có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng ,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng ,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .
Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ." (Xuân Diệu)
 

..."Tình thổi gió màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày tình mới đã thành xưa
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết?"...  (Xuân Diệu)
 

"Khi nào thấy trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh giòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng...
...Khi nào đó lòng mang thương tích
(Những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy đến tìm tôi chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em"...  (Xuân Hoàng)
 

"Áo trắng đơn sơ mộng trắng trong
Hôm xưa em đến, mắt như lòng
nở bừng ánh sáng.  Em đi đến
gót ngọc dồn hương bước tỏa hồng"  (Huy Cận)
 

"Anh lục tìm trong ký ức
Câu nói nào em nói với riêng anh
Mà hôm đó lá rờn xanh như ngọc
Bầy chim non nhảy nhót hát trên cành?
Anh lục tìm trong ký ức
Ánh mắt nào em muốn gởi trao anh
Mà hôm đó khi trống trường tan học
Ngôi sao chiều chợt hiện sáng long lanh?
Anh lục tìm trong ký ức
Bàn tay nào em muốn nắm tay anh
Mà hôm đó nhánh bàng khô rung rẩy
Nắng vàng rơi trên vai áo lặng thinh?...
...Giá hồi ấy anh biết rằng em đã
Và lòng anh đừng vòi vĩnh ngây thơ
Thì có phải giờ đây anh đở khổ
Đi tìm em trong ký ức vu vơ?"  (Võ Văn Trực)
 

"Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho tàng nhưng tặng chẳng tùy nơi
Người ta khổ vì cho không phải chổ
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa
Những tim không mà tưỡng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi chân mây
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nhưng lại quyết xông vào
Rồi bị thương người ta giữ gươm đao
Không chịu chữa, không chịu lành thú độc
Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người..."  (Xuân Diệu)
 

..."Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng
Cho trăng xuân tràn trề say chới với
Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi
-- Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,
Để em buồn, để em nghiệm cho ra
Cái gì kết lại mới thành tinh tú,
Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ,
Và tình yêu sao lại dở dang chi,
Và vì đâu, gió gọi giật lời đi.
Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
Một làn hương mới nửa lừng sa ngã
Anh mến rồi ý vị của làn mơ." (Hàn Mặc Tử)
 

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa..." (Hồ Dzếnh)
 

"Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm,
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối...
...Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi.
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi.
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,"... (Xuân Diệu)
 

"Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Cho tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; -- thế cũng vừa
Rồi một ngày mai, tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi!
Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì." (Xuân Diệu)
 

"Rồi đây trên những lối đi này,
Ta sẽ cùng ai tay nắm tay...
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng,
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay...
...Dĩ vãng nào xanh như mắt em?
Chao ôi! Màu tóc rợn từng đêm!
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm...
Tôi lánh trần ai đi rất xa,
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà.
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ,
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa." (Đinh Hùng)