tôi quyết định chia trang thơ quá dài của mình thành 2 phần, trang thơ chính
(là trang này) bao gồm những mảng thơ của những năm từ 2001 trở đi,
trang thơ cũ cho thơ viết trước năm 2001...
nếu bạn muốn dùng thơ tôi, xin hãy nhớ để tên tôi vào (và địa chỉ web site
của tôi nếu có thể) bởi vì đó là những kết tinh phôi thai của riêng tôi... xin cám ơn...
* em như đường thẳng song song
anh đi hoài mà không tới
nhìn như trong vòng tay với
nhưng sao xa tựa mênh mông?
anh những tưởng rằng mình có thể
đo lòng em bằng bề rộng của lòng anh
nhưng như sợi khói mong manh,
em là hư ảo...
...ôi này ơi đường thẳng song song,
sao không nhích vào lòng anh thêm tí nữa?
* em để lại vệt son môi
trên vạt áo anh như lời tình cũ
như ánh mắt có lúc buồn ũ rũ
nhìn qua vai anh về thế giới mịt mù
một thế giới âm u,
khi đôi ta không thể chọn điều mình mong mỏi
khi con người có lúc như lang sói
cắn xé nhau tìm chỗ đứng trên đời
vệt son môi theo năm tháng phai phôi
phai phôi như lời tình đã cạn
mà anh vẫn ngồi miên man
gọi tên em - vĩnh cửu!
* có phải điều gì đây như hứa hẹn
xòe bàn tay em đặt giữa tay anh
ngón run run quấn riết mảnh tình gầy
tim trỗi nhịp theo tháng ngày ân ái
môi chạm môi, ôi bờ môi mềm mại
nhắc anh rằng cuộc sống vẫn xung quanh
cỏ sẽ mãi xanh, trời vẫn mãi xanh
và tinh tú luôn long lanh ngời sáng
bàn tay em trong tay anh - nhân bản:
trong mỗi con người luôn thấp thoáng bóng tình yêu
* tôi cúi người xuống
gánh lên vai cuộc đời
đi vất vưởng khắp nơi
tìm những điều hư ảo...
giọt mực như màu máu
nhật ký đời, tôi ghi
...bỏ bên ngoài những tiếng thị phi
tôi muốn sống là những gì tôi made of
* ai bẻ mảnh trăng rằm đêm trước
để giờ còn có nửa vầng trăng?
để tôi nhớ mình dường như vẫn vắng
nửa tri âm, nửa tri kỷ trong đời
* dường như có điều gì giả dối
em bên tay tình yêu như huyền thoại
như Ngưu Lang, Chức Nữ những ngày mưa
như bóng và cây vào những lúc giữa trưa
kết thành một trong không gian oi ả
nhưng thoáng chốc đã không còn gì cả
tháng bảy đi qua; chiều tách bóng rời cây
người đi rồi ta hỏi gió với mây:
dường như có điều gì giả dối?
* em lùa tay vào bóng tối
chải ngược về sau
ta thấy em trong hư ảo muôn màu
cay đắng - bỗng giựt mình thức giấc
* ta đã quên rồi, em biết không?
quên răng khểnh, quên mắt buồn mơ mộng
quên nụ cười để mật ngọt về sau
ta đã quên, nào có nhớ đâu?
quên trong trí tâm và quên cả trong lòng
quên trong giấc ngủ lẫn ban ngày lui tới
ta đã quên rồi, có phải không?
* ta muốn có giọt nước mắt trên mi
để cuốn nỗi buồn đi mất
để xoa dịu nỗi đau đang rất thật
để làm mềm đi nỗi nhớ không nguôi
* ta giữ trong tay
cánh chim của dĩ vãng
muốn thả cho bay
để hướng đến mai sau
* cắn môi mình bật máu ở trong mơ
anh lại tưởng hôn em đến dại khờ
khi tỉnh thức nhớ ngày giờ yêu dấu
cắn môi mình bật máu, ngỡ trong mơ
* có lúc đêm về thấy nhớ nhau
lang thang đường phố, điện muôn màu
như tình mơ, niềm ảo yêu thương ấy
xa nhau rồi học thêm chữ "buồn đau"
* ta tắm tim trong bể trăng vàng
ngập hồn men ân ái chứa chan
khoát lên áo tình yêu màu sặc sỡ
đi bên nhau say đắm: chốn địa đàng
* ta như chiếc lá cây
úa tàn khi mùa thu đến
hạnh phúc như thuyền mây không bến
trôi mãi chưa về thả neo ta
* có phải em là giấc mộng không
sao ta cứ đuổi chạy vòng vòng?
đêm nay giường chiếc mình tôi ngủ
em có về cho vơi nhớ mong?
em có về trong giấc mộng tôi
cho say ân ái nụ hôn đời?
cho bàn tay nắm bàn tay mỏng?
em nhớ đừng cho giấc mộng trôi!
* em như muỗng đường
pha trong đời ta - ly cà phê đắng
em như tia hy vọng trắng
như ánh trăng soi sáng đời ta đen
* ta ôm cô độc đêm nay ngủ
với tấm chăn thù hận phủ hồn côi
* ta muốn mở cửa lòng ta rộng
xin người đời dừng bước vào thăm
đem nến yêu thương xua dĩ vãng tối tăm
đem hy vọng dọn tiệc bàn cuộc sống
xin hãy đem tiếng cười về sưởi nóng
trái tim ta băng giá lạnh từ lâu
đem tương lai với hạnh phúc muôn màu
sơn phết lại phòng đời ta tẻ nhạt
* người đã xa rồi, người đã xa
ta gói ghém kỷ niệm đem đi cất
cám ơn quá khứ đã tạo thành bản chất
của con người ta hiện tại ngày nay
nhưng ta phải cất đi để chào đón ngày mai
dường như đang đợi ta sau làn cửa khép
đang đợi ta cho phép
để đem yêu thương mới về đầy
* tôi như con chốt thí
trên ván cờ đời
bị đẩy vào những nơi
không lối thoát
* ta ngồi xếp lại
những thất bại xưa giờ
thành những mảnh dài vô tận
băng bó lấy lòng ta
* ta nuốt buồn trong giọt rượu say
tìm quên lãng
tìm hy vọng
cầu mong có một ngày,
sau cơn say rã rời, mệt mỏi
không còn nhớ bóng dáng ngày xưa
* đêm nay khi rượu cạn rồi
còn nguyên nhung nhớ, còn đầy tiếc thương
còn bao vấn, bao vương, bao đau khổ
...ta cạn thêm một chai
lệ chảy vào trong lòng rạn nứt
nghe say cay đắng
nghe buồn xót xa
* quên hơi thở nóng
quên bàn tay đan
nghe như chút phũ phàng
bao lên ân ái cũ
* có một đêm ác quỉ mời ta
dự một tiệc bàn thịnh soạn
món ăn là những cuộc đời
nấu chung với chia ly và thù hận
đặt bên món khai vị
là những thất bại tình đầu
ngọn lửa từ những chảo dầu
soi sáng những bóng ma vặn mình nhảy múa
ta say sưa
uống cạn từng ly
những giọt lệ sầu người đời đổ xuống
cho thỏa hờn căm...
* ta giựt mình giữa đêm nay
thấy ta nằm trong cỗ quan tài
màu gỗ lên bóng nhoáng
với những nét trạm vân rực rỡ
ở hai đầu,
ma quỉ cười khan
khiêng ta đi vất vưởng
ta thấy mình vui sướng
và không còn biết đến những lo toan
* gần ba mươi tuổi đầu
không sự nghiệp trong tay
không bạn bè kề cận
không cuộc tình vác vai
đêm nay ta trằn trọc
mở mắt lớn nhìn đời
thấy như chừng thất bại
kéo đầy hồn chơi vơi
* úp mặt trong lòng bàn tay
ta tưởng như có giọt lệ nóng
nhỏ xuống đời vô vọng
thấy mặt trời trưa nay
chứa đầy bóng tối
thấy bông hoa mùa hè góc phố
úa tàn trong nắng chứa chan
lòng bàng hoàng...
giấu mặt trong bàn tay run
* ta uống muộn phiền vào
say sưa, bực bội
muốn xé rách cuộc đời ta
trong cơn nhức đầu ghê gớm
ta ói mửa tình xa
* kéo tấm vải liệm
ta phủ lên hạnh phúc đời ta
đã chết...
trong đám ma,
ta lê lết tiễn đưa
* ta ngồi đây,
đánh với ông trời ván cờ số phận
ta thua con xe tuổi trẻ
ta mất con mã tình đầu
rồi chẳng giữ được con tốt màu sự nghiệp
trước khi ta kịp hiểu,
đã bị ông trời chiếu bí tương lai
* lật trang sách đời ta
từ những ngày thơ bé
thấy hình như vắng Mẹ
thấy tù đày - người Cha
lật trang tuổi trẻ ra
thấy bạn bè trong lớp
thấy lần đầu hồi hộp
trong cuộc tình xa xôi
ta đã lật sang rồi
trang trưởng thành từng chữ
từng bức hình quá khứ
đầy những thất bại xa
giờ ta gấp sách đời ta lại
muốn mở thêm một chương mới - tương lai...
* chiều xuống hàng cây hát tiếng chim
con nắng vàng hoe rời bậc thềm
gió cuộn mình về ân ái cỏ
anh khoác hoàng hôn ngồi nhớ em
nghe lá rơi ngỡ lệ
gió sau lưng tưởng môi
rồi đêm về nhìn bầu trời cô quạnh
ta biết em xa rồi
* tôi như sân ga buồn
những chuyến tàu ghé qua rồi vội vàng trốn mất
người tìm thấy ở tôi niềm bi quan thường nhật
thấy một dãy thành của chán nản, đơn côi
nếu chính tôi còn xa lánh tôi,
huống hồ gì kẻ khác?
* vườn đời dạo bước một sớm mai
thấy bải cỏ của tình yêu đang bị đời cày bới
trên những nhánh thương yêu rong rêu cao vời vợi
và bông hoa hạnh phúc,
nát nhàu trong lợi danh
* như sợi khói thuốc mong manh
như hư vô chìm vào nỗi nhớ: buồn
như rượu cạn, tan dòn ly vỡ
chất men say đầu nhức, môi cay: buồn
như mặt trời rực rỡ khuất sau mây
để u ám vấy trên mồ tang tóc: buồn
như cả vạn ngàn người đang than khóc
máu tuôn ra từ khóe mắt ngút u sầu: mênh mông buồn
* ta nghe hơi thở
lạnh lẽo của tử thần
sau lưng ta hôm nay
khi ta phóng xe giữa muôn trùng chán nản
niềm cô độc mênh mang
* như con ốc thu mình vào trong vỏ
ta tránh xa và ghét bỏ cuộc đời
* gió thổi bay đi lời tình xưa cũ
vỡ thành muôn vàn tinh tú - hạnh phúc tôi
những kỷ niệm ta không còn muốn giữ
những giấc mơ muốn mất theo đêm trôi
khi cô đơn có hình hài rất thật,
ta gập người, lệ chảy ngược vào trong
* giống như con thuyền nhỏ mong manh
ta lạc giữa bầu trời giông tố
cưỡi trên những con sóng cuồng rầm rộ
trong đêm tối đen,
không thấy đất liền và khung thuyền sắp vỡ
dõi mắt tìm một ngọn hải đăng
ở đâu?
* nghe gió hát
chiều lâm ly
một người đi trong mộng
hỏi vì sao cuộc sống lại thương đau
vì sao,
tình yêu từ đâu tới
và mặt trời có phải của riêng ai
anh hiểu...
cuộc đời này anh làm sao hiểu?
và em, mịt mù
hiu hiu trăng buổi tối
thời gian trôi, ai có hiểu được ai?
* trời bao la
đất bao la
ta làm người bám víu
một mảnh đời bé xíu
chăm lo cày cơm áo nuôi thân
sinh ra kiếp làm người trần mắt thịt
phải nương theo mù mịt dòng trôi
đợi mỏi mòn từng hạnh phúc thai phôi
mong nắm bắt từng mối tình riêng lẻ
để khi qua rồi tuổi trẻ
không tiếc nuối một thời qua
* như đồng xanh với hoa vàng rực rỡ
như biển long lanh soi bóng nàng trăng
như trời cao với mây trắng giăng giăng
như bướm tím lượn vòng vườn ngự uyển
như buồm thuyền bồng bềnh trên biển
như chim bay vút trời xanh
như em đã từng với anh
tình yêu là đẹp vậy
* ta nhìn vạt sao băng
biết rằng trời cũng khóc
cho đời ta đơn độc
cho tình ta tang tóc
cho sinh ra ta nặng nhọc làm người
* muốn mang bờm sư tử
làm chủ chốn sơn lâm
mộng dang cánh đại bàng
bay vút tầng mây thẳm
ta muốn đi ngược gió
muốn hái bắt sao trời
muốn đạp non núi nọ
thành bình địa muôn nơi
vậy mà giờ đây ta phải ngồi bó gối
chóng mắt nhìn trăng soi qua song cửa tù đời
* anh là dòng sông nhỏ
trôi lang thang trong đời
trán nhăn từng gợn sóng
bởi mệt nhoài ưu tư
anh là thân cây
bạc đầu khi mùa đông đến
rụng đầy lệ buồn rác rến
đợi chờ em - mùa xuân
* hai bóng người
dắt díu nhau đi bên bờ vực thẳm
một bên là nợ tình duyên
một bên là đời cơm áo
hai người trở nên nghi ngờ nhau
không ai muốn là người rơi xuống trước
nên cứ sau mỗi bước
hai bóng người mỗi lúc một xa nhau
* em có thấy sau mỗi cơn mưa
trời bắt một dãy cầu vồng muôn sắc?
đất bóng nhoáng sạch tênh
trong hơi hư ảo mây bồng bềnh nhè nhẹ
đẹp như thế xin em nhớ nhé
cũng giống như tình yêu!
và vào những buổi chiều
nhìn trẻ thơ giăng bóng diều óng ả
lượn trên khung trời xa
tựa như tranh thủy mặc
cũng giống tình đôi ta
* ta xệch môi cười giễu ta khờ khạo
đem hết tấm chân tình đi đánh ván đỏ đen
không biết người ta nhiều đòi hỏi, bon chen
đâu muốn chọn ta thân quèn rách áo
qua những cuộc tình trắng đổi đen trơ tráo
thua trắng tay, ta phá sản đạo nhân sinh
* anh có thể đếm được
nhịp đập con tim nhanh gấp hai lần
vào cái phút ban đầu anh chợt thấy
mái tóc đuôi gà em buộc vẫy ngang vai
* trong bốn bức tường của căn phòng nhỏ
ta là tên tù binh khốn khổ
của cuộc đời, bị án treo
cho những suy tư phiền muộn
thi thoảng tình yêu
như những hồi chuông báo giờ thư giãn
rồi ta lại bị giam
vào trong âu lo, thất bại
tinh thần uể oải
trống trơn
* khi con tim không còn là quà tặng
thì mỗi cuộc tình mang nặng bán, mua
* ta không hiểu có phải là sự thật
đất trời kia và giờ giấc, thời gian
cây cỏ xanh và hoa nở đỏ vàng
sông nước đó và núi đồi trùng vĩ
ta cứ ngỡ chừng như trong mộng mị
một kiếp phong ba ôm chí anh hùng
nhưng đất trời không có chổ vẫy vung
nhưng sông nước cạn khô không thể lội
mang hư ảo thân gầy ốm đói
ta ngơ ngác tìm bản ngả
đã lạc lối biệt tăm
* anh tình cờ đọc những thư tình cũ
nghe như thời gian quay ngược triệu ngày
thấy bóng mình vào những giờ tan học
đợi chờ em, tà áo trắng bay bay
nghe ngọt lịm bờ môi
những ly chè Kỳ Đồng giản dị
ngồi sau lưng anh liếng thoắng
tiếng em làm vui ngày trưa
cho gió đuổi theo tà áo trắng
vòng đạp bánh xe anh bỗng thấy nhẹ nhàng
ôi kỷ niệm thời gian
tràn đầy thư tình cũ
* vài năm rồi xanh cỏ
ngôi mộ chôn niềm tin
ngôi mộ chôn chính mình
chôn cả nghìn hy vọng
* em mặc áo màu yêu
đi trên đại lộ nhớ
anh trên đường trăn trở
choàng tấm khăn lãng quên
những lối về không tên
những bóng người áo mũ
đêm trong căn phòng ngủ
anh trở về xa xưa
* như anh ở tận mặt trời
còn em ở mãi tận nơi cung hằng
mênh mông như đông với tây
như nam với bắc, như ngày với đêm
là nỗi nhớ
...ngày qua ngày thêm nhớ...
cũng có lúc giống như tơ
mong manh không rõ rệt
giống như sương, như khói
như vệt mù khơi
ôi nỗi nhớ ơi
đừng len vào hồn ta đêm nay nữa!
* bàn tay hãy xiết bàn tay ấm
kề bờ môi hãy bám víu bờ môi
xin trao yêu thương và ân ái rã rời
uống cho cạn chén tình ngọt lịm
* anh xâm trên giọt buồn khóe mắt
dòng chữ thủy chung và khuôn mặt của em
kim xâm nhói đau cứa những hình vạn vật
xâm với màu đen của bóng đêm
* tình: những đắng cay giấu trong ngọt bùi
đời: những dối gian sánh cùng hèn hạ
người: ai cũng lạnh lùng, xa lạ
đạp lên nhau để leo tuốt lên cao
* anh ngồi ôm đinh búa
đóng cổ quan tài đen
bằng những mảnh tình vỡ
sơn nước màu bon chen
em ngồi kia thêu thùa
vải liệm và tang trắng
luồn kim bằng cay đắng
dệt vải bằng tranh đua
quấn lụa mềm êm ái
đặt vào cổ áo quan
ta bịt đầu khăn tang
chôn cất tình sám hối
* anh như một miếng cầy tơ
cần em một nhúm lá mơ xanh rờn
* khi ta nắm lấy tình yêu trong lòng bàn tay
cảm thấy được lòng bàn tay ấm nóng
nghe một chút xao xuyến, ngửi một mùi tương tư
khi nụ cười tan, khi bông hoa tàn
trong lòng bàn tay ta mở ra, ta mới hay là máu nóng
rỉ ra từ vết đâm toét rộng
gai hoa hồng tình yêu
* ta ngồi bên góc phố nhân sinh
góc phố hôi tanh với những tồi tàn đổ nát
góc phố có những người nghèo moi móc rác
tìm miếng ăn trong những thứ vứt đi
ta ngồi bên góc phố của thị phi
ôm bị, gậy ta ăn xin cuộc sống
xin từng đồng xu của yêu đương trống rỗng
để lê lết từng ngày
tồn tại qua từng khoãng khắc
với những đồng bạc cắt
quăng vào trước mặt ta
để ta nhặt nhạnh gom góp lại
mua những miếng bánh yêu đương nhạt nhẽo
nuôi sống thân ta bạc bẽo, thối tha
* ta mong tìm một chiếc gương
một chiếc gương mà khi soi mình trong đó
ta có thể biết được ta là trâu, là chó
là quỉ ma, sâu bọ, hay con người
* ba mươi năm sinh ra
và nặng nhọc làm người
ta chẳng làm gì được cho đời
cho bạn bè ta và gia đình bên cạnh...
trán Cha nhăn âu lo
mắt mờ điều phiền muộn
và tấm lòng Dì Dượng
cưu mang ta ăn học một thời
ba mươi năm trời,
ta có trả được bao nhiêu?
dường như chỉ mang thêm vào mình món nợ
bạn bè ta, ai cũng bơ phờ
gánh trên vai lo toan cuộc sống
ta ngoài nhờ vả
đã có bao lần làm được bạn vui?
ba mươi ngọn nến hôm nay
soi bóng ta ngồi
gục đầu vào tay
bàn tay mà đến ba mươi tuổi vẫn còn là tay trắng
cắn môi bật máu tươi cay đắng
xót xa cho người thân của ta
đã cho ta quá nhiều,
mà chẳng bao giờ thấy được đền trả
...ôi ba mươi tuổi đầu
đến như những vết dao
rạch nát thân ta, thân thất bại
rồi trên mỗi vết đau
rắc thêm vào những hạt muối
sinh nhật ba mươi! (sinh nhật 27 tháng 8, 2003)
* như mùa hạ khô cằn hạn hán
nước khô, đá nẻ, đất nứt ra: chán.
như đoàn tàu rỉ sét rũ sân ga
không đủ khách để rùng mình chuyển bến: chán.
như sông nước phủ đầy rác rến
ruồi nhặng bâu, cá chết nổi lềnh bềnh: chán.
như cả lục địa rộng mông mênh
không cây cỏ, không con người, thú vật: quá xá chán chường.
* ta là những đầu bếp
của quán ăn nghê thường
nấu chiếc bánh hạnh phúc
bằng nguyên liệu yêu đương
nhào lòng tin thành bột
kết hai mảnh linh hồn
thả đường viền quanh bánh
trang điểm bằng môi hôn
nướng trong lò ân ái
lửa xẻ chia đỏ hồng
cắt chia nhau miếng nhỏ
sao tình còn mênh mông?
* sao trong sét đánh hãi hùng
sao như đàn bỗng lạc cung, đứt lời...
chiều nay trên rối bời dòng cuốn
anh vô tình bắt gặp dáng buồn xưa
cũng là một mái trú mưa,
cũng là ô mỏng anh đưa em dùng
khi bàn tay run chạm bàn tay lạnh,
anh chợt thấy long lanh
chiếc nhẫn cưới em cố tình tìm cách giấu
chẳng lẻ vì mưa mùa ngâu,
chẳng lẻ vì cơn gió ướt,
nên ta không còn là đôi ta trú mưa thuở trước
mà đầy ngại ngùng tránh ngước mắt nhìn nhau?
* bóng thu cô liêu phủ phòng đời
cởi áo vàng cho rác rến lệ rơi
anh ngồi rũ trong phòng đen tối
chợt nhớ thu xưa, nhớ chơi vơi...
mùa thu xưa khi ve sầu ngừng tiếng
lũ học trò khoác áo trắng tựu trường
để anh gặp em, để rồi thương
tình thuở ấy còn nguyên màu lãng mạn
rồi thu sau khi phấn kia mờ bảng
anh ra trường mang theo ánh mắt em
anh ra đời mang chí cao mộng lớn
khoảng cách anh-em theo ngày tháng xa thêm
...vẫn những cơn mưa thu cuối mùa tuôn xối xả
anh tiễn trong thời gian cuộc tình đẹp qua đời
* ngày qua ngày trong kiếp phù du
ta chạy đuổi theo miếng cơm manh áo
không còn đủ tỉnh táo
để tìm vần thơ trong đáy tủ tâm hồn
từng lớp bụi thời gian vùi chôn
cảm xúc của ta lẫn trí khôn, phản xạ
để rồi một ngày không xa
ta trở thành gỗ đá
khô khan
* tôi chẳng là nhà thơ
càng không là nhạc sĩ
không biết dùng hoa mỹ
trau chuốt lời tâm tư
tôi chẳng là thi sĩ
nên thơ tôi tật nguyền
không du dương, uyễn chuyễn
không lã lướt, ngất ngây
chỉ ôm tình tôi đây
ấp ủ thành câu chữ
thành ngàn lời tâm sự
cùng giấy mực đơn sơ...
tôi không là nhà thơ
càng chẳng là nhạc sĩ
* anh đi trên những lối mòn tình ái
tìm lại chút khát khao ngày cũ
ngày tay trong tay
ngày môi kề môi và tim cùng nhịp đập
ngày xưa mỗi người chúng ta đều cố chấp
không chịu dung hòa những khác biệt của nhau
những lối mòn thương đau
vết ái ân bị gió thời gian thổi mất
anh chỉ tìm thấy mơ hồ khuôn mặt
với nụ cười răng khểnh bâng quơ...
trong phần đời còn lại
anh sẽ bao lần tìm về lối mòn tình ái ấy
và sẽ bao lần quay về lại trắng tay?
* bàn tay xinh xiết bàn tay xương
cõi ái ân hoang đường
bờ môi tê dại cắn bờ vai mặn
đưa ngực vào sát ngực,
hai con tim như muốn nhảy ra ngoài
anh nghe mùi da thịt mê say
ta tắm trong mồ hôi tình ngây ngất
em nhắm nghiền đôi mắt
anh như nín thở,
để môi mình đi khám phá thân em
hai tấm thân rũ mềm
chết rũ trong vô ngần hoang lạc
ôi ái ân
* căn phòng
đơn côi
bốn bức tường màu vôi xám ngoét
ý chí
tan biến
ta không còn nỗi hiếu chiến thuở xưa
mưa
có thể rơi xuống ngày và đêm liên tiếp
ta chẳng còn thấy luyến tiếc
vì ta đã quen chốn biệt
trong bốn bức tường do chính ta xây
để cô lập mình
với thế giới đã nhiều lần đạp ta gục ngã
ta biết rằng ta hèn hạ
không dám đương đầu thất bại trần ai
nhưng nếu ta chẳng còn tha thiết hôm nay
thì tại sao phải cần lo cho tương lai chưa tới?
mẹ kiếp cuộc đời...
* óc ta giờ trống rỗng
không luyến lưu, không ước mơ
tim ta giờ lạnh giá
không yêu thương, không oán hờn
những muộn phiền theo tháng ngày đã cũ
như vết chai dưới lòng bàn tay
không còn cảm giác
ta thoáng (chỉ thoáng thôi) ngơ ngác
không biết ta còn là chính ta
hay chỉ còn là thể xác
bỏ lạc mất linh hồn...
* bạn ta mất năm hai mươi mốt tuổi
bức ảnh thờ qua năm tháng vẫn còn xanh
cao thiêng ơi, sao máu lạnh vô tình
nỡ đem mất đi bình minh còn non trẻ?
một bình minh của bạn ta vừa hé
ánh sáng những kỷ niệm bạn bè
những năm học đó
những lần rong chơi
những lần ta vấp ngã trong đời
bạn nhẫn nại theo kè ta bước tiếp
những buổi chiều người ngoài đường nhộn nhịp
bạn im lặng đạp xe bên ta
tim bạn như cũng đau nỗi thất tình ta gánh
cao thiêng ơi, ký ức ấy còn xanh
sao máu lạnh vô tình
cướp mất bạn ta, Hoàng Vinh vào chuyến xe oan nghiệt ấy?
cho ta đến tận giờ đây,
chín năm rồi trong từng giấc mơ đêm
mới được gặp bạn ta
theo ta từng ngày lớn lên không còn là hai mươi mốt tuổi
để rồi lúc giựt mình
thấy lệ tuôn ngược vào tim như suối
khi phải chấp nhận
trong cuộc đời buồn nhiều, ít niềm vui
ta không còn ai im lặng những giờ dài
đạp xe bên ta trong những chiều nắng phai và ngoài đường người nhộn nhịp...
cao thiêng ơi, có cách nào đánh đổi ngàn mạng rẻ rúng như ta để giữ một mạng bạn ta?
* anh người lữ khách ở sân ga
đợi chuyến tàu em đi qua, chuyến tàu hạnh phúc.
trong dòng người ngược xuôi chen chúc,
biết tàu em có chịu đón lữ khách anh?
ngọn đèn nhà ga tròng trành
soi bóng những linh hồn đang hối hả
ai dường như cũng mong đoàn tàu lạ
như chờ đợi một cơ duyên...
anh hai tay mang hành lý muộn phiền,
kiên nhẩn đợi đoàn tàu em ghé bến
cầm trên tay vé ghi bằng định mệnh,
anh mong mỏi được tàu em
trên những đoạn đường ray êm đềm
đưa anh đi hết khoãng đời còn lại.
đêm đã khuya, giờ khởi hành trể nải
trên sân ga trống trải chỉ còn anh
hụt đoàn tàu em, đã qua mất và rước người lữ hành nơi bến khác...
* người trong hồng trần đầu bạc bạc nghĩ suy
người trong yêu đương mắt mờ mờ sầu não
như chim non lạc vào mắt bão
cánh không đụng trời,
đầu đập vào vách đá
vỡ tan ra máu lệ hôi tanh.
trời phủ lên xác anh
đất đen của lụn bại
trên bia mộ ngày mai
còn khắc mờ hai chữ: bạc duyên...
* ai người hai mặt?
ai kẻ hai lòng?
ngày em đi lấy chồng
anh bơi trong hư không
của khói thuốc và men say rượu cạn.
nửa ly thở than,
nửa ly mừng em hạnh phúc
chữ tình đầy uẩn khúc
anh chưa hiểu nên gục mặt vào tay
ngày ấy lệ cũng làm say
chút hồn gầy lạnh lẽo.
cũng bởi anh nghèo
nên chữ tình không hơn được áo cơm.
* non cao khoát áo cây xanh
choàng khăn một dải quanh co con đường
tóc mây quyện với mù sương
trầm ngâm đứng ngắm bốn phương xa vời
ôi Bà Nà hùng vĩ kia ơi
ta lên ôm đỉnh thảnh thơi tâm hồn (viết trong chuyến về VN và đi du lịch Bà Nà)
* mưa xối xả lên nắp quan tài mõng
lỗ huyệt mênh mông nước với sình lầy
người phu mộ trùm tấm áo tơi
hì hụt tìm đường đặt quan tài xuống
một đám ma không có người đưa đón
tên ta ghi trên bia đá còn xanh
tình còn xanh
thất bại còn xanh
nợ ân nghĩa còn chồng chất
luyến tiếc còn chất chồng
chiều nay trời đất khóc ròng
đất đen ta đắp, hư không ta về
* cuộc đời khỉ gió
tình lúc có, lúc không
ta yêu thật lòng,
người ta đong tình yêu bằng tiền bạc
giận ta chửi tim mình dốt nát
để người ta lường gạt, bán mua
ngậm buồn như lát chanh chua
hồn tan hoang tựa kẻ thua bạc bài
ôi thôi khốn nạn thay
cũng sinh ra một kiếp trâu cày
bạn bè danh phận ta đây bọt bèo
ta nào ngại thân nghèo, kiếp mạc
chỉ buồn sao tình bạc như vôi
đêm ngày ôm cảnh phòng côi
vì luôn "xuống chó", "lên voi" chưa từng
* ta ngữa lòng bàn tay
nhìn những đường ngang dọc
trăn trở ta muốn đọc
xem đời ta nặng nhọc bao lâu
* hãy dìm ngập hồn ta trong ao bể ái ân
hãy yêu hết con tim không một phần giữ lại
hãy quấn lấy nhau trong đam mê cuồng dại
vì tình hôm nay chắc gì sẽ tồn tại ngày mai...
em có bao lời muốn nói yêu anh?
hãy trong đêm nay cho anh nghe tất cả
trong cõi đời tình đến, đi hối hả
câm nín làm gì mai xa lạ còn đâu?
đêm nay gối lệch, chăn nhàu
ngực kề sát ngực, môi rì sát môi
hai thân trần, tóc rối bời
hãy yêu cho hết kẻo đời đổi thay
* ta như là gỗ đá ngàn năm
như thép lạnh căm, như đất đen cáu bẩn
không còn cảm xúc của thương và hận
ta chọc cho mọi người tức giận
vì sự dửng dưng ta đối với cuộc đời
bạn ta chán ta
Mom ta trách ta lạt lẻo hơn nước lã
và cả riêng ta cũng ghét bỏ tự riêng ta
khi tim ta đã thành gỗ đá
thêm một thế giới hận ta sẽ thay đổi được gì đây?
* hạt lạnh rơi mềm mi
hạt buồn rơi ướt tóc
mưa mùa đông đang khóc
giữa hồn ta giá băng
* bên đồi cỏ dại, gió ban mai
một mái mộ bia lắp một ngày
chôn linh hồn tôi, người lãng tử
bỏ lại trần ai thân xác thô
tôi mang vòng hoa héo
thăm viếng mộ linh hồn
tiển đưa từng hoài bão
vào đất lạnh buồn tênh
những ước mơ quá cố
những đam mê hấp hối
những buồn vui
tôi đem chôn vùi
vào thâm sâu lòng tan nát
sao như trong ban mai của người đời sáng sủa,
tôi chỉ thấy tối đen của cỏi chết hồn tôi?
* anh ngồi nhặt những mãnh tình vỡ
xếp lại thành thơ
bài thơ tình nhớ...
trong vườn địa đàng ái ân
anh thả tim rong chơi thám hiểm
nên giờ này con tim
nhầy nhụa từng vết cắt
vỡ tan ra đẫm máu lệ nhòa
...hồn hoang
* ta không rõ mình đang tỉnh hay say
đang tự do hay đang bị tù đày
sợi lưới tình mênh mông thắt lại
trói ta vào u mê...
người nói yêu là đau khổ ê chề
là kim châm tái tê từng thớ thịt
mà ta, như người đui trong tối tăm mù mịt
như ruồi bu chết đầy nghịt nước đường...
những hoang tưởng cuồng điên
ta tưởng mình là lá cây hoa cỏ
hứng lệ tình sương rơi nhỏ
để trĩu lá cành âu lo
ta tôn thờ tình ái
dù muôn kiếp nhọc nhằn
thất tình tim giá băng
ôm hai bàn tay trắng
lại như con bạc trong cơn nghiện nặng
dốc hết tâm can chạy đuổi hồng nhan
ôm mơ ân ái thiên đàng
ngàn năm rũ kiếp trái ngang: đa tình
* ôi đam mê thuở nào
còn để lại dấu vết niềm đau
ta như trái cây quá mùa chín
thối nát nhũn mềm
ôm đất trời ngày đêm gào thét
gọi ân tình một lần nữa về đi
ta từ tan vỡ chia ly
vạch màn ngó lại những gì đã qua
ái ân trong mộng mù lòa
tình tan rữa nhụy hoa ong hững hờ
* ta cào rách nát mắt môi
mà sao vẫn nhói tim côi: thất tình?
như kẻ ôm gông hình tù tội
bị xích xiềng vào chữ yêu đương
vàng tay khói thuốc bơ phờ
đắng môi men rượu xác xơ đêm tàn
nghe hoài vọng hoang mang, lo lắng
hồn đay nghiến những đêm thức trắng
gặm nhắm lòng tin cuộc sống
ta như tật nguyền tương lai
hốc mắt sâu thêm qua mỗi một ngày
để chứa đầy ưu tư
về những gì mình đã có
về những gì mình đã mất
về em - không còn bóng hình rõ rệt
chỉ ký ức nụ hôn ngọt trên môi
và những xương tay xiết rì nhau tê điếng
ta như con chiên
quì trên thánh đường của ái thần Cupid
vẫn coi thường những thất tình bi kịch
vẫn đang cầu xin
được thêm một lần rơi vào bẫy yêu đương
như con thiêu thân
nhắm mắt lao vào ngọn đèn chết chóc
bởi bản chất ta
chỉ giản đơn một tên ngốc đa tình...
nhân gian ơi, mỹ nhân ơi
ai là người kế tiếp
để dại cuồng ta yêu?
* ta già quá
ba mười tuổi rồi
thân xác mệt mỏi
tinh thần mệt mỏi
ta già quá
đã hơn nửa cuộc đời
(bởi đời ta chắc chỉ bốn, năm mươi?)
ta già quá
hiểu quá rõ lòng người
chán chê thị phi
tởm kinh lừa lọc
ta già quá
thân xác như ngôi nhà bỏ hoang
cho vi khuẩn vào đục khoét
mỗi một ngày thêm
là mỗi một bệnh thêm
ta già quá
vâng, và vẫn chỉ một mình
hiểu rõ chữ tình
vâng, và vẫn bị bỏ rơi
ta già quá
thơ không còn hồn
mắt không còn sáng
mà vẩn đục ưu tư
niềm tin mòn cạn
tay run, nhăn trán
tử thần ơi, địa ngục ta về
* đông trước em lấy chồng
anh say gục trong căn phòng tăm tối
nghe chữ tình mà như muốn ói
khi lòng người thay đổi thật quá nhanh
em đã giúp cho anh
đạp thêm một chân khi anh đang gần như vấp ngả
khi anh đang cần
một tình yêu để làm mục đích vượt lên...
lại một mùa đông đến
trong lãng quên, anh tồn tại, bằng một lời hứa
gom nhặt hình ảnh xưa
mơ những giấc mơ mừng em hạnh phúc
* ta đi trên mõng manh
của mơ ước nứt rạn
ta đuổi theo vô hạn
của thành công xa vời
xa như đường chân trời
càng đi càng dời lui
ta mệt nhoài khát đói
gục giữa sa mạc hoang
bầy kên kên
nhẫn nại đứng chờ
cái giờ ta trút hơi thở cuối
không còn theo đuổi
kiếp nhân sinh
* căn phòng nhỏ trống trải
giường, nệm, gối lạnh tanh
lẻ loi ta nằm
co ro ngủ đã bao đông rồi nhỉ?
quên mất mùi ái ân
không còn ngực cuối vòng tay ôm riết
mộng nghê thường dường như trốn biệt
để ta trở trăn
đơn độc ngủ thêm một mùa rét mướt
* cuối tia nhìn của anh
đâu rồi ai e lệ?
đâu rồi ai rè rụt liếc ngược về?
bao lần giữa đám đông
nhìn những người xa lạ
sao anh luôn ngờ tưởng một dáng quen?
bàn tay dang ra
không còn ai nắm lấy
như những lần em dạo bước bên tôi
nụ cười anh giờ đã mất rồi
bởi biết cười cho ai vui đây chứ?
bao nhiêu mạch linh hồn anh
dại dột đưa em cất giữ
giờ bơ phờ trong ảo giác thật và hư...
* tôi không có ý chí
nên thành kẻ bất tài
bỏ rơi bao mộng tưởng
nên giờ tay vẫn là trắng tay
thành công hỏi làm sao đến được
cho yếu hèn, bạc nhược, u mê?
muốn cây thì phải vào rừng
muốn ăn ngon bữa phải bưng chảo, nồi
chỉ có ta
sau mỗi lần vấp ngả
không muốn gượng đứng lên
nên cứ nhìn thiên hạ bước về phía trước
còn mình nằm lê lết phía sau
làm người không dám ngẩng cao
thì muôn kiếp vẫn đáy ao bùn, sình
* thò tay vào lòng ngực
móc ngược trái tim ra
vứt vào xọt rác
bởi trên đời gần như ai cũng ác
ta chắc gì cần lương tâm
để đối phó, mưu sinh?
* ta nằm lạnh lẽo
đất đen, cỏ xanh, mộ đá trắng
nghĩa trang buồn
dế rên,
quạ đen chỏ mồm từ cành cây khô chửi rủa
nhang đèn hắt hiu
dải lân tinh từ những nấm mồ quanh bốc lên uốn éo
thân xác ta mang đầy vết sẹo
bầy chuột gặm thành trắng xóa cốt xương
nhe răng cười hoang đường thế sự
thối tha...
* cỏ cây héo, vạt nắng hồng cũng tắt
tòa lâu đài trầm mặc đứng suy tư
để xa xưa cùng hiện tại giã từ
màu kĩ niệm choàng hư không đi tới
vạt nắng xưa thay bằng màu gió mới
người thu xưa có trở lại bao giờ?
để bài thơ không còn vần, còn điệu
ai trong chiều còn hát khúc ái ân?
người bây giờ như vạt nắng trắng ngần
vạt nắng cũ trong những bài thơ cũ
hoa trên tóc, hoa xinh như cười nụ
hẹn xong về còn nhớ đủ năm canh
trời cuối tuần giờ chỉ có mỗi anh
lái rong ruỗi theo những dòng xe nhạt
nghe như trong hư ảo lời ai hát
lời yêu thương cánh vạc dáng người xưa... (ngày 27/12/03)
* chiều buồn vườn em khóc
anh đi hái lệ rơi
như nắng màu huyền thoại
hòa dáng em vào trời
khăn tay ai rón rén
nhét vội vào tay ai?
ai thẹn thùng e lệ?
không dám nhìn mặt ai?
anh hái đầy lệ em
hái luôn cả tình nồng
hòa với trăng với gió
làm thành rượu uyên ương.
lối nắng xưa còn đâu
anh gặp em chiều nọ
tìm hoài nhưng chẳng có
vẽ thẹn thùng vườn xưa (ngày 28/12/03)
* ai cho tôi mượn gió
nhắn đến em lời hò hẹn yêu thương.
ai cho tôi mượn trời
dùng mây viết thơ ái tình em đọc.
ai cho tôi mượn đêm dài trằn trọc
được nhớ em, được đau khổ vì em.
tình đẹp không chỉ tính lúc êm đềm
mà thổn thức cũng làm thành kĩ niệm (ngày 28/12/03)
* em về xếp lại áo ái ân
để một ngày mai bước theo chồng
vu qui sao áo hồng như lệ
chảy lê thê sau gót sang ngang?
tiềm thức rót cho đầy ly tiệc
uống cạn đi, cạn hết tình xưa
anh không dám đến tiễn đưa
nuốt buồn đứng đẫm ướt mưa lạnh lòng
bây giờ em bước theo chồng
đường vui trước mắt rộng mênh mông
áo xưa nhàu nát vùi đáy tủ
em vùi tình cũ với hư không (ngày 28/12/03)
* anh khoác áo trắng bạc
ngồi nhớ em mùa đông
vì anh để sáo sang sông
nên giờ lạnh lẽo phòng không một mình...
cây khóc tràn lệ lá
gió ca bài than thân
gió xưa thổi trắng ngần
ngấn cổ em dìu dịu
...mới một mùa rét thôi
đông nay dường như lạnh hơn rồi
em gối tay chồng êm ấm
anh nằm co lạnh - lẽ loi
...lồng bể gẩy, sáo sang sông
thư xưa em muốn giấu chồng - đốt đi (ngày 31/12/03)
* tay che cho trời tối
cúi đầu cho câu nói thoáng qua đi
lời xưa ai ngỏ làm chi?
tình xưa ai nhớ làm gì?
áo mõng có che đầu cũng ướt
chỉ lòng thương hại, được gì đâu
tay xưa tôi vẫn che đầu
nhớ câu hứa cũ mà sầu lòng côi
có phải trời sinh ta lứa đôi
rồi chia ra mỗi người một ngã?
để cho lệ rơi mòn đá
mòn đi tên khắc ngày nao
giờ anh ôm tình xanh xao
ru ngủ con tim ốm đói
chiều đen, em có thường tự hỏi
sẽ có bao giờ nuối tiếc không? (ngày 31/12/03)
* trách hạt cát nào, bay vào đôi mắt
để em rơi lệ buổi chia tay
trách cơn gió nào, thổi vào lòng ngực
cho anh se lạnh trái tim sầu
không phải là tình đầu
sao vẫn là tan vỡ
tim anh lạnh và lệ em nức nở
buồn hoàng hôn trời dấu mặt vào mây
(...hay trời cũng khóc?)
...em ngồi bên cạnh anh
cách chưa tới một vòng tay với
mà mênh mông lòng khác biệt lòng.
em không thể đợi anh xây sự nghiệp
bởi vì thời gian cứ liên tiếp trôi qua
nên đêm nay trong tiếng ngẹn ngào òa
em đã nói lời từ hôn vội vã
...em lên xe hoa đi
đêm lạnh đóng băng khói thuốc
anh ngồi bên ánh đèn vàng vọt
bên vòng tay không còn hơi ấm của bờ vai
...rượu vu qui em say, rượu thiên sầu anh cay
trời trong và mà mượt, sao cát dồn mắt ai? (ngày 1/01/03)
* mai sau em con bế, con bồng
có hát ru bằng nhạc tình ngày cũ?
hai chúng mình hát theo
trong những buổi hẹn đầu
bài tình ca ngợi ca màu hạnh phúc
nhưng tình mình chết iểu
chưa trưởng thành đã đau ốm qua đời
lời ca buồn, buồn hơn cả lệ rơi
đâm rách nát tim anh đêm từ tạ
câu ca cũ sao nghe giờ xa lạ
em ru con em hay ru ngủ tình xưa? (ngày 1/01/03)
* còn buồn chi em
chồng con bên cạnh đó
em đừng bao giờ nhớ
mối tình ta đã iểu mệnh qua đời
em đã được thảnh thơi
no hạnh phúc và đầy cơm áo
anh muốn làm người khách sáo
luôn cầu hạnh phúc cho em
cho em đầy thêm những êm đềm
cho em đầy những ngày không lo lắng
còn nỗi nhớ, anh đem phơi trong nắng
cho khô tàn mất đi
xin em đang có được gì
thì hãy lo mà nắm giữ (ngày 1/02/04)
* tờ giấy trắng vẽ những hoài vọng cũ
sao bây giờ nhện phủ buồn tênh?
ta để chí ta rơi vào giấc ngủ
quên bon chen, lập mộng lớn với người
làm con ốc ta biếng lười trong vỏ
bỏ qua giấc mơ xưa
ta đã từng mong mõi
làm một kẻ anh hùng
trong màng nhện rối tung
hư hao đi bản ngả
giờ trên xứ lạ
vẫn kiếp ngựa trâu rơm rạ mỗi ngày (ngày 1/02/04)
* tình mới đẻ còn xanh xao, ốm yếu
ta nuôi tình bằng vú sữa yêu đương
ta chăm nom bằng dấu ái nghê thường
cho bụ bẫm trong tim mình đầy tháng
ta nuôi tình lớn, dạy cho tình mù quáng
không biết đong đo, lường đếm lòng người
để tình bây giờ lâm bệnh tật chết tươi
chôn thân xác nơi gò đồi sỏi đá
đêm đêm hồn còn về quanh gối lạ
bịn rịn mơ, bịn rịn nhớ, khói hương thờ (ngày 1/02/04)
* ta gánh số phận đi hoang
một đầu sự nghiệp trống rỗng
một đầu ân tình rách toang
ba mươi năm mùa bệnh
cây xanh xao rừng ngàn
gánh nợ trần ta bán
tìm chưa thấy người mua
trời buồn ta khoác giao mùa
lưng còng vì nặng nợ chưa trả đời (ngày 1/02/04)
* lạnh mùa đông cây khô rụng lá
ta bơ phờ khói thuốc trắng bên sân
những mảnh đời theo khói rã từng phần
tan biến mất vào hư không buồn bã
những tình ý của mùa hè óng ã
nắng chan hòa trên vạt áo người yêu
cây buổi chiều hát tiếng chim rộn rã
ta buổi chiều say ánh mắt thu liêu
ta quên đếm những mùa sang
giựt mình biết ta không còn trẻ nữa
như cây xưa ta khô cành rụng lá
khói thuốc quyện khói chiều hanh
buồn khôn xiết...
đời dài biết bao năm
tình làm sao bền kịp? (ngày 1/02/04)
* đời bạt tai
đánh ta tỉnh
người bây giờ
ta biết tin ai?
lễ nghĩa cho nhau đếm được bao ngày?
nhân ái với nhau chừng nào mới thật?
ta đã từng như con lật đật
bị cuộc đời đạp ngã tới, ngã lui
yêu bao lần nhưng quên mất hết mùi
giờ tim lạnh như sắt
mắt sầu như bóng đêm
lạc lõng triền miên
đợi một người quen mà xa lạ
đời bạt tai
đánh ta tỉnh bao lần?... (ngày 2/02/04)
* trang sách tình
pho huyền thoại
thuở chúng mình, em - công chúa ngủ mê
anh thấy tim mình dại tê
em cứ vô tình quay gót
tình như mật hoa chín ngọt
quyến rũ tim ong dại khờ
lâu đài tình mình như mơ
nắng đầy tràn song cửa
anh từ phương xa tới
đặt môi mình đánh thức em mê
tình yêu tìm về
đầy tràn huyền thoại
cổ tích anh và cổ tích em (ngày 2/02/04)
* chiều sơn trời màu nhớ
ai thẩn thờ tựa cửa ngóng chờ ai?
gió thì thầm bên tai
lời an ủi dịu dàng
tình yêu là thế
phải biết đợi chờ...
chiều nay sơn trời màu bơ vơ
ai sập cửa gục đầu bên tay khóc
gió rít ngang song bài ca đơn độc
trong kiếp yêu đương
biết mấy đoạn trường
bao người giữ được thề xưa? (ngày 23/03/04)
* ngày em sinh ra đời
trời cho mượn nắng
pha vào tóc em
vạt óng ánh mà mượt
trời cho mượn ao thu sâu lắng
giấu muôn trùng vào đôi mắt em xinh
anh chết đuối ngàn vạn lần trong ấy
mà vẫn chưa bao giờ hiểu được tại vì sao...
bao nhiêu là cao ngạo lẫn thanh tao
trời cho hết em giấu vào răng khểnh
có phải anh chỉ vì lơ đểnh
nên để hồn lạc sau khóe môi cong?
nên để tim cuồng dại chạy quay vòng
yêu phẩm vật cao xanh tạo lập? (ngày 23/03/04)
* ai khóc ra dòng sông
chảy vòng những cuộc đời ái ố?
ai đổ mồ hôi
thành biển mặn ngàn trùng?
sống làm người đau khổ quá mông lung
cứ lầm lỗi những lỗi lầm đã cũ
cả ngàn lần biết rằng mình mẫm mụ
trao linh hồn đi, không níu giữ nửa phần
vậy mà chưa một lúc phân vân
khi tình nguyện trao đi thêm lần nữa.
ai buồn lệ thành mưa
gội lên tình đen đúa?
những kẻ mọn hèn muôn đời muôn thủa
sinh ra, chết đi
làm người tình si
máu đau đớn còn nhiều hơn biển
triền miên... (ngày 23/03/04)
* em áo cài hoa bước với chồng
pháo hồng tươi tắn vổ tay reo
rượu mừng lai láng cười muôn nụ
em bên chồng khiêu vũ: vu qui...
bên ngoài anh đứng, bước không đi
ngàn cân buồn sầu treo chân nặng
không cắn môi mà sao vẫn mặn
giọt gì trào đau biết mấy ai hay?
em với chồng em tay nắm bàn tay
mắt rực sáng đèn máy hình, nến tiệc
hồn anh rụng lệ biếc
cháy tòa nhà đam mê
rượu mình anh uống ê chề
người vu qui, kẻ đường về ngẫn ngơ...
đêm động phòng em... anh chăn gối thẫn thờ
quơ vòng tay chật, môi khờ men cay (ngày 23/03/04)
* ai hóa thân
làm cát bụi
tình trần trụi
đời si sân?
sống một kiếp nếm khổ bao lần
đếm nếp nhăn trên trán
đếm vệt chai trên tay
cộng trừ thành cay đắng
cùng những giọt mồ hôi mặn
kiếp làm tôi, làm mọi nuôi thân
mai sau rũ bỏ hồng trần
bàn tay vẫn trắng, nợ nần vẫn vương... (ngày 23/03/04)
* ôm mặt khóc
giữa mùa xuân
cây rớm máu hoa rực đỏ
vết nắng chém vào thân
bóng chảy dài thành lệ
chim muông líu lo bài văn tế...
ai chết thế?
sao trên quan tài bức ảnh tựa hình ta? (ngày 23/03/04)
* (cảm theo thơ của AmThamLangLe trong
diễn đàn Người Tình)
quạnh quẽ tôi yêu những ái tình
vì tôi là một kẻ bơ vơ
như mặt nước thu lờ xoi bóng nguyệt
lòng tôi lạnh lẽo đêm nay...
mấy nẽo tôi theo một con đường?
và lòng tôi lại lạnh lẽo đêm nay
như khúc ca nào vừa cắt, vừa say
trong tiếng điệp, câu yêu và chữ mến
với liên tiếp chuỗi tên người: định mệnh
với môi kia, mắt nọ, với mi này
đầu ngón tay không đủ đếm tình, thân
khi đưa tay mỗi lần lên nén ngực
giá như tất cả linh hồn thổn thức!
có thể rải tung bay một buổi chiều
giá như trái lòng cũng tựa trái chua cay
ta vứt lại vào đời cho gió cuốn!
luôn luôn không một giờ yên ổn
ôi vị tình si!
tôi đau vô duyên, đau không để làm gì...
vẫn cứ bắt lòng đau đớn mãi
cho những ái tình ngây dại
mà điên cuồng tôi yêu
* (cảm theo thơ của Hải
Uyên trong diễn đàn
Người Tình)
những chuỗi ngày em đếm đã mòn tay
đau thương xưa bụi tiềm thức phủ đầy
ân ái cũ men say từ quá khứ
còn làm em nhòa lệ chiều nay
em không nói chẳng lẽ anh không hiểu?
nên một mình em giờ với một mình hồn
với một sầu, một giận, một thinh không
trong vỏ ốc tự tình hồng giẫy chết
giấu làm sao giọt lệ buồn tình hết
chảy thẳng từ tim ra khóe mắt đau nhòa?
lời ưu tư nghẹn ngào trong im bặt
không thể theo suối nước mắt tuôn ra
-Em tha thiết một lần làm phiến đá
phiến đá bên cây theo dùi dập của đời
phiến đá ghi sầu, ghi tình tự xa xôi
cùng lời nguyện mượn về từ thập giá
đêm nay,
sáp nến máu tim đau tuôn
trần gian buồn bả
ngân hà lệ sao rơi lã tã
giẫy chết tự tình ta...
* em mặc áo hồng
mùa xuân trẩy hội
tay tôi cầm cành lộc biếc
ngước mãi nhìn em quên đi
lộc biếc hái từ cành cây si
lá tươi màu yêu rực rỡ
áo em hòa trong chiều, nắng nở
trên tóc em: hoa xinh
hương trầm thành kính
rón rén bên em nguyện cầu
anh khẩn trời phật
thực thi những lời em cầu xin
quen em mùa thu
yêu em xuân thắm
dù đông tàn hay hạ ấm
không héo úa lộc tình anh
...mùa xuân trẩy hội
áo hồng anh theo
hương tình tràn trong nắng chói
màu tình ngập áng mây treo
* anh tưởng mình là ngư dân
thả lưới bắt tình trôi dạt
tưởng mình là thần cờ bạc
đỏ đen cá cược công danh
giờ tay trắng đã đành
tình cũng quên mùi say đắm.
anh cứ tưởng người yêu nhau vạn dặm
sẽ tìm về ở cạnh nhau.
vậy mà sao
anh yêu em ngần đó,
đã buông lời ý ngỏ
em vẫn lạnh lùng khăn áo chia tay?
* em có còn má phúng hồng năm ấy
tan trường về hây trong nắng Sài Gòn?
ta đạp xe muôn dặm đường run rẩy
không dám tỏ lời, lòng ta héo hon
em có còn đầy ước mơ lý tưởng
thổi vào ta ngọn gió yêu đời
trong thế thời người ta gạt lừa nhau
em có giữ được màu trong trắng ấy?
tình em xưa trắng như màu giấy
ta nâng niu mực tím viết tình thơ
ta yêu em còn hơn cả tôn thờ
em có giữ chút say gì tình cũ?
chiều xuân nay nắng trên cây muôn nụ
ta nhìn qua song nhớ má hồng xưa
nhớ một lần người ta đẩm nước mưa
vì cố vươn lên che cho em khỏi ướt
em có còn là em của thuở trước
ngoái đuôi gà cho ta được làm thơ
hay bây giờ đời đã nhuộm bơ phờ
trên vầng trán lo toan, chụp giựt?
trong tim anh em vẫn là thứ nhất
vẫn xinh hơn hoa, vẫn say đắm hồn ta
vẫn sẽ như ký ức đẹp lụa là
ta có thể lấy bó băng trầy trụa
mà đời gây ra
khi ta không còn em bên cạnh nữa
khi tình thơ chỉ còn mơ chan chứa
môi son xưa, răng khểnh cũ
ôi ái tình phù du
* thổi lửa lò rèn
luyện tim thành thép
để mũi tên ái thần
không xuyên qua cửa khép chạm hồn băng
* vỡ ly, cạn rượu, say rồi
sao nhung nhớ vẫn chưa thôi cấu cào?
* tường nghiêng nghiêng, đất nghiêng nghiêng
ta chỉ say hay đã cuồng điên?
mắt quầng đỏ, tóc rối bù
ta chỉ xỉn hay đã thành ác quỉ?
đặt những xác người vào lò nướng vĩ
ta nhe răng cười lạnh tanh
cắn thịt xương tươi máu đỏ lợm môi bầm
móc những trái tim ra
soi tận mặt
xem có bao giờ sót lại chút lương tri
trong loài người thô bỉ
* ôi tháng ngày côi, ngóng đợi tình
thời gian như đông đặc, lặng thinh
ta bơ vơ như trẻ lạc
cứ mãi nhìn kim đồng hồ
cắt thời gian thành muôn ngàn vết mỏng
cứa vào hồn ta
những kí ức buồn
và ngày tình đến rực như son
cho bỏ đêm côi đợi mõi mòn
ta vui như trẻ nhỏ
được món quà xinh xinh
say với đắm trong rượu tình chếch choáng
ôi những khắc hẹn hò
ôi những giờ hoan lạc
ai biến ta thành kẻ tội đồ ngơ ngác
tự trầm mình trong bể khổ mênh mông
tự chuốc đắng cay vào hòa với máu lòng
ai biến ta thành phá sản
ta mơ tìm về thời gian
tìm ghép muôn vàn vết mõng
trong mớ hổn độn kí ức ta gẩy gọng
làm sao ghép được ngày yêu
làm sao gắn thành đêm nhớ
nên bên ly rượu hôm nay
ta đập vỡ khối thời gian ấy
uống cho say
cho máu lòng không còn đắng cay
cho tim đã đớn đau nhường ấy
biến thành gỗ đá
vô tâm
* ai chiều nay ra vườn hoa vạn ức
tưới nụ tầm khổ ải nhánh tai ương
cây tình yêu trổ trái giữa đau thương
mầm hạnh phúc xé đất buồn tẻ lá
ai chiều nay khóc trên từng trái quả
rể đơn côi cắm ngập hồn xanh
khi dây tầm em bám víu bụi tầm anh
rào hoài bảo trong vườn vạn ức
suối lệ em tưới vườn anh, nắng tức
hoa vỡ nụ cười
buồn hơn lệ
vườn ai chiều tái tê
tai ương nay mọc đầy lối nghĩ
ai bằng lời hoa mỹ
chặt héo úa tình yêu?
* ôi buổi hoàng hôn của tình ta
ngày hôm ấy mặt trời em khuất xa
nhuộm tím thế gian màu thương nhớ
anh như kẻ bần cùng vỡ nợ
nhìn cánh chim bay về tổ
nghĩ đến em về nhà chồng
đêm xuống lạnh mênh mông
một vì sao anh cô độc
đêm xuống nghe côn trùng than khóc
anh thức đầy ưu tư
đợi hoài ban mai không trở lại
tình ta như ngày tàn
kỹ niệm như hoàng hôn buồn ảo nảo...
anh chưa kịp nói chia tay
em đã buông chèo, đổi lái
tím tình, tím mộng, tím tương lai...
* em trong ký ức anh
vẫn cô gái xuân thì
hoa mai cài mái tóc
anh khù khờ trồng một gốc cây si
tiềm thức anh bề bộn
ngỗn ngan quá khứ, tuơng lai
anh chăm chỉ miệt mài
ráng dọn dẹp tình đã cũ
anh muốn hồn anh đây buông rũ
những bóng dáng em trong tim
để mùa xuân mới đến khỏi đi tìm
nụ mai nào cài mái tóc...
* sợi buồn ơi
hôm nay ngồi se dài vô tận
cứa hồn ta chảy máu bơ vơ...
trong đáy mắt ta
buồn tràn ngập thẩn thờ
buồn làm mặn bờ mi
buồn làm nặng chân đi
bước chân đi trên đường đời hụt hẫng
ta kéo mãi sợi tình buồn vô tận
trói ta hoài trong u mê
trói ta trong thất bại ê chề
ta như cậy trụi rể
chết mòn theo thời gian
xác nằm dài ngút ngàn
như sợi buồn bạc mạng
* em trắng áo hoa
vu qui đầy tiếng cười
và những lời chúc tụng
anh trắng áo tang
đưa tiển cuộc tình tàn
rượu bia chảy tràn
lòng anh nứt rạn
càng uống say càng tỉnh ra thêm
xác pháo đỏ nhà ai rực rỡ
trong tiệc vui em có thấy xác anh phơi?
* ngày yêu em anh đi chân đất
dẫm lên những mảnh vỡ thủy tinh
trên đường tình mê nhìn hoa ngập lối.
như vị đắng trong ly cà phê ngon
cuộc tình ta buồn mà say đắm
anh tưởng đường tình mình dài vạn dặm
sẽ cùng em đi đến tận cuối đời
nên quên mất máu nơi bàn chân chảy
chỉ biết môi hôn ngọt lịm
nào hay mảnh vỡ rớt vào tim
tỉnh ra thân xác đã yếu mềm
không thể với tay, tình chạy mất
dưới bàn chân đất lệ rơi
tim đạp lên mảnh vỡ tình
vấy máu
sầu vạn kiếp, thiên thu
tình yêu trong thiên đường mù
em trốn anh tìm nào có thấy
* ta mở mắt lớn
thất bại đầy xung quanh
tình người lạnh tanh
dối lừa nhau mà sống
ta mở mắt lớn
nhìn thế gian hủy thiêu cái đẹp
nhìn loài người đem khuôn phép vứt đi
cân đo nhau từng tí gạo, tí tiền
niềm tin hổn độn...
mắt ta nhìn những người hèn yếu thế
bị đạp sâu trong túng thiếu, cô đơn
mắt ta nhìn những kẻ quyền lực hơn
coi trời không bằng đáy chén
ta chứng kiến bao ái tình thai nghén
rồi chết đi, hứa hẹn giữ làm chi
tình bây giờ lãng mạn có được gì
khi bụng đói, áo sờn vai, chân đất?
mắt ươn ướt, tim ta đau như cắt
còn đâu thế giới ta yêu?
còn đâu loài người ta mến?
đêm ta mơ quan tài và ngọn nến
cho ta chết đi
nghìn thu nhắm mắt lại rồi
để không còn thấy bại tồi nhân gian
* tình nguyên thủy trong như giòng suối nhỏ
chảy rì rào giữa cây cỏ hồn nhiên
chảy bâng quơ giữa cảnh đẹp êm đềm
mang theo khúc ca vui về cuộc sống
tính nguyên thủy ấm như con lửa nóng
sưởi tim côi, đuổi giá buốt mùa đông
rực cháy lên tô đêm tối màu hồng
mang hy vọng đốt tràn ý chí
tình nguyên thủy anh trao em thuở ấy
với suối trong, với lửa nóng trần gian
với hoa tươi cùng bướm lượn đỏ vàng
như sính lể làm quà dâng tình ái
tình nguyên thủy trái cấm anh vừa hái
chịu tội tình chỉ để được yêu em
chịu khổ sai đổi vài phút say mèm
men ân ái, men ái ân giọt đặc
tình nguyên thủy như bức hình thủy mặc
vẽ uyên ương với những nét cọ mềm
vẽ thiên đường với lấp lánh sao đêm
vẽ trời đất thanh bình cùng sông núi
tình nguyên thủy, còn trong như con suối
hay đục mất rồi khi theo đuổi miếng cơm?
khi lao đao danh vọng sớm lụi tàn
lửa nguyên thủy tắt dần trong giá lạnh
anh cố nhớ bức tranh tình đẹp cũ
để tạo lòng tin vào cuộc sống quanh mình
để hiểu rằng trong ảo vọng nhân sinh
vẫn còn có ái tình rất đẹp...
* những trang thư tím ngày xưa
úa vàng theo ngày theo tháng
chiều nay nhìn bong bóng mưa
anh nhớ tình xưa vô hạn...
em kề nép sau lưng anh
anh để cho mưa quất lạnh vào da thịt
vươn mình lên
muốn che chắn cho em...
giọt mưa xưa giờ thành giọt lệ
nhỏ đơn côi làm giấy mực phai đi
bàn tay xưa anh mong muốn nắm ghì
giờ mang nhẫn của người xa lạ đó
trang thư xưa lấp hồn anh với gió
lạnh đìu hiu, lạnh tê tái tận cùng
mực tím buồn, nhiều hơn cả mông lung
...
tình xưa héo úa tàn
như giấy vàng thư cũ
* tay không muốn cất lên
mắt không còn muốn mở
ta mệt đờ
đời cơm áo
óc không còn tỉnh táo
thơ yêu đương trốn chạy, hư hao
hồn ta u ám, xanh xao
đam mê khô hạn
xung quanh ta bao nhiêu người là bạn?
bao nhiêu người đáng để ta tin?
bao nhiêu người còn giữ được tâm linh
sống trung thực, quên mình cho thế giới?
ta mệt mõi cánh tay không muốn với
không muốn bơi trong danh vọng hư vô
không muốn trao tim một cách hàm hồ
để cho người đạp vỡ
tai ta chừng như không muốn nghe
những lời thị phi, ganh ghét
miệng ta không muốn đặc nghẹt
lời hứa dối lừa
ta chưa được rũ bỏ trần gian
nên vẫn vác cơ hàn mà sống
vẫn là kẻ tội đồ xiềng trong mộng
xiềng ước mơ, xiềng tình cảm muôn năm
...
dòng thơ tanh, nét chữ máu bầm
ta lẩm nhẩm đọc bài tế sống
* (cảm theo thơ của FuThuy trong
diễn đàn Người Tình mà viết cho người bạn thân H.Vinh đã
khuất)
ôi thôi, ta như Bá Nha
đêm nay nhớ bạn
ngàn ly rượu uống chưa say
lệ tim giọt ngắn giọt dài
cao xanh ơi, bạn ta còn quá trẻ
lẽ nào đành đoạn mang đi?
ngày trước bạn hiểu rõ lòng ta
như Tử Kỳ hiểu tiếng nhạc hòa
thân nhau tri kỹ, tri âm
giờ bạn xa xăm, đất đen biền biệt
ta đau khôn xiết
rượu say sầu không đi
đàn Bá Nha còn giữ làm chi?
lòng ta đây còn giữ làm gì,
khi không còn người thấu hiểu?
* (cảm theo thơ của Hải Uyên
trong diễn đàn Người
Tình)
ta thấy mùa xuân đến trước thềm
ngỡ rằng có nhạc trong tiếng chim
ngỡ rằng hạnh phúc đang tìm đến
với bước chân tựa bước chân em
nên mới giang tay đón tình về
ngất ngây men ân ái đê mê
trần trụi bên nhau vườn thiên uyển
trái cấm thần tiên cắn thỏa thê
pháo đã ngưng reo, xuân cũ rồi
lệ buồn ngước mắt áng mây trôi
đem hoa, đem lá về vô ảnh
tạm biệt em, mùa xuân của tôi
* (cảm theo thơ của Đông Nghi trong
diễn đàn Người Tình)
ai trên đời không đi tìm nữa thiếu
để lắp thành một cặp tiểu uyên ương...
xung quanh ta đầy những khuôn mặt lạ
trên con phố đông người
giữa một rừng cây trái xanh tươi
ta như gốc khô tàn úa
không có em với tình nồng là lụa
khô khan môi trên khóe miệng không cười
lệ túa bao lần, buồn tủi vẫn chưa nguôi
quên em
tôi tìm vui
trong men say rượu đắng
khi đầu nhức trong những đêm thức trắng
bóng em túa vào tim tôi
dù then cài tôi cố khóa lại rồi
trốn tránh chỉ là vô vọng
ta ôm hình bóng em trong lòng
ngủ tràn giấc lệ
thức giấc ra, vòng tay trống trơn
đưa tay níu choàng ảo ảnh...
từ ngày uống cạn ly bôi
phòng không anh lạnh, lẻ loi một mình
* (họa trả lại thơ của
thuongnhonguoidung trong
diễn đàn Người Tình)
- anh đã trao em trọn khối tình
tôn thờ như một đấng thần linh
gác cuộc yêu xưa vào đáy tủ
dành cho em đầy đủ trọn con tim
sao em vẫn cứ mãi trốn tìm
theo tình, tình bỏ - bỏ tình theo?
yêu em hơn cả người đến trước
em nở nào rời bước, cắt dây neo!
- anh giang tay, hai tay trắng: kiếp nghèo
thuyền em thôi đành cắt dây neo
bỏ rơi bến nước buồn anh lẻ
em đâu còn quá trẻ để đợi anh?
yêu em hơn tình cũ đã đành
nghèo hèn đâu phải lỗi tại anh
mỗi ngày anh vẫn bon chen đó
mong kiếm yên lành che bóng em
bến nước anh vẩn đục
bến nước người phồn thịnh khúc quanh
thuyền em rời bến tình anh
quán xưa anh đứng, chúc lành cho em
chúc em hạnh phúc bên chồng
chúc đường phía trước rộng mênh mông
khối tình ngày cưới em anh trả
thấy tan ra như xác pháo hồng
yêu em hơn người xưa
nhưng thế thời đẩy đưa
bao cuộc tình
bàn tay anh vẫn trắng
tim ngập sầu như mưa...
* (cảm theo thơ chủ đề Vực Thẳm trong
diễn đàn Người Tình)
trong cuộc đời và trong tình yêu
đôi lúc người ta đào cho nhau vực thẳm
vực tâm hồn chẳng ngút xa chân bám
mà sâu hun hút khôn đo
người bỏ ta đi, bịt mặt ta tối mò
bên trong tim là vực thẳm
trống rỗng, xám đen
bên ngoài đời vách đá chênh vênh
người đẩy ta đến tận bên bờ mép
đỉnh yêu giờ lối mòn đi rất hẹp
không nơi bám tay
không gờ chắn lại
ta mang nặng gánh áo cơm
vách xách những gương hòm sầu nảo
đứng trên vách cao, trời giông bão
rớt xuống vực sâu đời
rơi vào vực sâu hồn
lòng tin tan xác,
sự yêu thương vấy máu chết tanh hôi
* đâu phải là tôi còn ảo mộng
bám víu vào qua khứ xa xôi
không muốn xới đất lòng ra rộng
cho yêu đương mới đâm chồi
tôi cũng là người sợ đơn côi
lắm đam mê và rung động, bồi hồi
cũng muốn một bàn tay để nắm
thèm nụ hôn hơi nóng chạm bờ môi
chỉ bởi chữ tình lắm nhiêu khê
bao lần yêu là đau khổ vạn bề
trao tất cả mà lấy về được mấy
biết bao lần đưa sáo ấy sang sông
sáo sang sông,
sáo xổ lồng
nhân tình cũ lấy chồng, phòng tôi vẫn lạnh không
nên giờ lòng tin đã cạn
tôi giấu mình vào vỏ ốc hồn côi
sợ yêu thêm người lại chuốc khổ cho tôi.
vì tim chưa trở thành sắt đá
sợ người ta lại đập vỡ ra.
vì bao lần gai tình xướt máu da
nên tránh né vườn hoa tình đa cảm...
hỏi thế gian, mỹ nhân nào đồng cảm
chia với tôi thanh đạm rượu tình đôi?
* thân con gái mười hai bến nước
mừng cho người tìm được bến nước trong
những yêu xưa tôi trân trọng trong lòng
-"đa tình tự cổ nan di hận"
như ong bướm thẩn thờ hoa với mộng
mật ngọt đời tôi sống chỉ vì yêu
ái tình vui hay thất bại tình nhiều
vẫn tôn thờ tình vĩnh viễn
như dòng sông luôn đổ dồn về biễn
trái tim tôi theo quyện với đa đoan
lấy thương yêu làm lẽ sống còn
bám víu
vì đời dài được bao nhiêu
vì ngày vui chừng được mấy
có đam mê tại sao không níu lấy
để điểm tô kiếp nhân sinh
để hâm nóng ý chí sống của mình
bằng lửa yêu sáng rực...
mừng cho người không ghé vào bến đục
hạnh phúc tìm ra, tôi chúc người vui
vì tim mình có lý lẽ hẳn hoi:
sống vì người mình yêu mến!
cho dù lệ tim tôi chảy dài như sáp nến
thì đóm sáng lòng mong soi bến người neo
* anh ôm mơ mộng làm chi
trong em đã hết những gì vấn vương
xin anh tỉnh giấc nghê thường
ráng ôm hiện thực mà bươn chải đời
thế gian đâu chỉ hai người?
tình yêu nào có tính lời lỗ đâu?
em về bên ấy làm dâu
từ nay quên hết tình đầu, tình sau
anh còn không tỉnh mau mau
cái già nó đến lúc nào không hay...
* anh muốn điều bị cho là không tưởng:
trên nhánh đau thương hái trái tình
vì lòng tin kỳ tích của con tim
không muốn sống bằng niềm vui vay mượn
mặc ai xem thường anh sống trên mây
dệt mộng mơ rằng sẽ có một ngày
lương tri con người thức dậy
vòng tay con người mở ra
đối đãi nhau bằng lòng nhân ái
anh hoang đường nghĩ rằng tình kết trái
giữa khô cằn của sa mạc ghét ghanh
em hãy cùng anh vun xới nụ mầm xanh
tạo gốc rễ cho tranh thiên đường đó
lầu thành cao xây từ viên đá nhỏ
khi hai linh hồn cùng ngó
về cùng một hướng đi
thì mộng mơ kia dù hoang tưởng cở gì
biết đâu cũng sẽ thành sự thật...
* hỡi những ai có hạnh phúc dư
cho tôi xin về xài tạm bợ
như kẻ mua hàng ế thừa ở chợ
ráng vớt vát một bửa cơm
hỡi ai có tình duyên không dùng đến
cho tôi xin như rác rến cất lượm về
như người ăn mày kéo bước chân lê
trân trọng những gì bị cho là cặn bả
tôi tìm kiếm kim cương trong xác rã
kiếm nước trong trong biển đục ngưng dòng
kiếm thật lòng giữa dối trá hư không
moi vui sướng trong hồng trần khổ ải
ai bỏ mứa tiệc tùng thừa thải
tôi xin về rượu cạn nửa ly
xin tiếng cười nửa miệng
câu nói nửa vời
thành công, thất bại tại trời
ai dư danh vọng, tôi thời đói xin
* ai cởi áo phong sương
về cây đa bến cũ
trên mình đầy vết thương
chiến trường cuộc sống...
nữa đời đi tung hoành
ôm chí thành người trai
thành một đấng anh tài
góp sức xây thời cuộc
giờ áo tơi rách mướt
tay trầy trượt trống không
mang ngàn vết thương lòng
về cây đa bến cũ
gục đầu bên gốc rũ
chết xanh hồn liêu trai
trong hốc mắt vẫn đầy
hoài bảo chưa thực hiện
đêm nay đất trời giông bão chuyển
bỏ gánh nợ trần, tang tiễn viễn khách đi...
* (cảm theo thơ của Đông Nghi trong
diễn đàn Người Tình)
ai xóa được hình yêu trong kí ức
muốn hay không thì lòng ngực vẫn đau
nhớ!
tím hồn
và mi mắt xanh xao
viết tình thư lệ nào rơi khôn dứt?
gom hết buồn vui, rạo rực ngày qua
vào tiềm thức phiền hà anh cất giữ
nhớ!
mùi ái ân, và đêm tình tự
mất em rồi, moi quá khứ được gì đâu?
và khi đời anh biển khổ, bể dâu
em đã bước qua cầu về bên ấy
sầu
anh đau biết mấy
bến bên này, tê tái cả hồn hoang
bao năm qua vẫn chưa hết bàng hoàng
nỗi mất mát nào dể dàng chắp vá
tình!
bẩy chứa xót xa và tai vạ
nên chân ở hồng trần, hồn chết đã từ lâu...
* (họa trả lại thơ của thuongnhonguoidung trong
diễn đàn Người Tình)
ôi con người cứ mãi đuổi theo nhau
trong mê cung tình ái
đam mê thường làm ta ngây dại
lao đầu vào chốn hư vô
đổ xô theo những điều không thực
trong lúc có người vì ta thổn thức
tim run nhịp thở, hồn nhức nhớ nhung
ta mãi yêu một bóng dáng mông lung
mãi yêu ánh trăng soi đáy nước
để tự mình ngã trượt
giẫy chết tươi khi hụt bước, thất tình
trớ trêu phận mình, kiếp nhân sinh
trớ trêu ta cứ đuổi bóng, bỏ hình
phụ tấm lòng người thương ta
phụ tấm lòng ta thương kẻ khác
phụ tấm lòng kẻ khác thương ai
kiếp nhân tình, đời thế thái
ai cũng mệt nhoài
vì cứ mãi đuổi theo nhau
vào chốn mê cung, để tim che mờ lý trí
để tự mình ru mình vào trong mộng mị
hóa thân thành loài thiêu thân
mù quáng...
cứ mãi lao đầu vào những tia ánh sáng
tự đốt cháy hồn trong ngắn ngũi vinh quang
có phải vì cuộc đời ngắn
nên ta cứ cuống quít hưởng tận
hay ta vì trông núi nọ, đứng núi đây?
con tim nào cũng có riêng lý lẽ
dù muốn thích những gì mình đang có
nhưng chữ ái tình, ngàn chữ khó
nên xin cho ta phụ lòng người
xin cho ta trả lại người điều tạm bợ
xin cho ta đành nợ
tấm lòng người ở đó đợi chờ ta
* trong thơ tôi a vần với á
nghiệp dư nên viết bậy bạ vậy thôi
chẳng cần ngôn từ phải đúng cặp, đúng đôi
chẳng cần câu chữ phải cùng thanh, cùng kiểu
tôi chỉ cần thơ tôi đừng đơn điệu
bởi trong đời sống hẫm hiu
nếu để tâm hồn ta thiếu
chút cảm xúc thật
chút lãng mạn chân
thì dù vàng bạc vô ngần
cũng chẳng có một lần hạnh phúc
* hãy để vần, để điệu tự tuôn ra
thì tự nhiên bạn sẽ biết được là
mình cũng có một tâm hồn rung động
thơ luật thì rất rộng
nếu bạn vì phải theo
mà làm hồn thơ phải trơ trẽn, hèn nghèo
thì viết làm gì vô ích
hãy giữ cho dòng thơ không lố bịch
giữ cho từng chữ, câu xúc tích
mời thơ đi với bạn
đừng chạy bám theo thơ
đừng vì gượng ép, cứng đơ
làm cho xa lạ
làm mất mộng mơ
làm mờ rung cảm...
* có những khúc mắc chẳng thể nào lý giải
bởi làm con người đâu phải dể dàng đâu
không chỉ biết cày rồi ăn, ngủ như trâu
chẳng vướng víu, nghĩ suy này nọ
làm con người bao nhiêu hoàn cảnh khó
ta phải đắn đo cân nhắc thiệt hơn
bởi con người đầy yêu thương, dỗi hờn
những phút sướng vui, những giờ buồn bả
ai cũng tưởng nếu mình làm vất vả
kiếm đồng tiền là hạnh phúc vào theo
ai cũng sợ mình sẽ đói sẽ nghèo
nên nhắm mắt theo đòi danh với lợi
làm con người khúc mắc là vời vợi
biết bao giờ ta mới trả lời xong?
* mặc cho ta mõi mắt tìm
nàng thơ như đã ngủ yên trong hồn
câu chữ ghi ra chẳng còn vần điệu
trao truốt cho nhiều lời vẫn còn thô
nặng đầu suy nghĩ mơ hồ
miếng cơm, manh áo làm mờ con tim
nên lời thơ tối như bóng đêm
mập mờ những rung động
tôi cố tìm nàng thơ về sưởi nóng
cảm xúc nhân sinh
để tôi làm thơ ca ngợi ái tình
ca ngợi bình minh đời rạng rỡ
nhân gian có ai gặp nàng thơ
nhắn đem về giùm tôi mơ với mộng
* tôi có bao giờ mong nhận lại
những gì mình cho đi?
chỉ mong rằng người nhớ mãi
và gìn giữ kĩ trong lòng
vì một kiếp người mọi thứ hóa hư không
chết đi cũng vẫn hai bàn tay trắng
nên tôi cần gì phải đặt nặng
cho - nhận, thắng - thua???
* ai mưu sát nàng thơ trong tôi
cắt đầu lìa khỏi cổ
máu lênh láng đổ,
chết thảm thê
cảm giác giờ khô khan, vần điệu chẳng trở về
cắn bút mãi, giấy u mê vẫn trắng
* (cảm theo thơ của FuThuy trong
diễn đàn Người Tình)
sa mạc đời còn mỗi dấu chân côi
kéo lê thê giữa nhọc nhằn, mệt mỏi
lưng còng xuống gánh âu lo một nỗi
thiếu bạn bên đời, lệ khóc chỉ mình tôi
ngỡ hoài niệm theo tháng ngày sẽ cũ
sẽ phai phôi, tơ nhện phủ mờ đi
nhưng đêm nay trắng giấc cũng bởi vì
nhớ bạn...
* (cảm theo thơ của FuThuy trong
diễn đàn Người Tình)
ai đi xa
ai ở lại
đàn đập gẫy
lệ máu pha?
buồn mỗi khi chiều nắng ngả về tà
thấy hụt hẫng bên tay không người chạm
buồn mỗi lúc mây che trăng ảm đạm
đời tối đen, tình sám hối quạnh hiu
chẳng còn tiếng đàn kêu
chẳng còn ly rượu cạn
gió lạnh hồn côi,
lòng dạ bồi hồi.
để nước mắt nuốt nửa chừng
bỗng ngừng nơi tim nhức nhói
đâu rồi tri ân?
đâu rồi tri kỷ?
người ra đi
ta ở lại
hai tay ôm đầu, mắt mãi huyết lệ tuôn...
* (cảm theo thơ của FuThuy trong
diễn đàn Người Tình)
nửa hoài bảo lớn phủ rêu xanh
nửa giấc đêm, mộng mị chẳng lành
nửa chừng câu nói không người đáp
nửa cuộc đời hạnh phúc mong manh
nửa ly rượu uống hoài sầu không cạn
nửa bờ trái đất chẳng quay quanh
nửa giọt lệ đọng trên vành tim lạc
nửa tương lai đổ vỡ tan tành
* vườn xuân cây tình ai nãy nụ
hoa tình tôi chết rũ nhụy bầm phơi
xác thả trên đời như rác rến xa khơi
tanh tưởi ngậm sầu chín suối
chim vườn ai hót trên cành, bờ bụi
chim vườn tôi cánh duỗi, im hơi
giông bão thổi lá rụng tơi bời
cùng ngàn sao sa: trời khóc
hai bờ vai xương gầy trơ đơn độc
tôi đội số phận đi hoang
mộ tình cỏ mọc hoang tàn
vùi dưới xuân, tôi chết thảm
* vòng tay ta đang dang rộng
người trên đời ai muốn vào không?
nhớ đem suối nước mát
biến sa mạc thành đồng
biến cỏ dại thành bông
biến sầu thành hạnh phúc
dòng đời tôi âu sầu làm vẩn đục
ai có muốn về lắng lại cho trong?
* gió luồn lạnh qua những bia đá khắc
lá rụng vàng, vạn vật xám đen
lác đác vài người đứng tiễn kẻ thân quen
bâng quơ trên cành tiếng quạ
nơi xa lạ vang vọng hồi chuông đổ
vài người phu mộ tóc trộn mồ hôi
hết đào huyệt lại đắp bồi
những phu quét đang nhặt những vòng hoa héo
nghĩa trang lạnh lẽo
bờ bụi cỏ mốc meo
những kẻ bên ngoài chẳng muốn theo vào
những người nằm trong chẳng thể nào đứng dậy
giữa xô bồ,
bóng ai như linh hồn tôi đang xì xụp lạy
giữa khói nhang đèn bay
hình tôi hay hình ai
trên bia xanh chữ đậm màu trắng toát?
* túi rỗng không tiền, lồng ngực đầy cảm xúc
ta vẫn tự hào thà chết trong hơn sống đục
trước cường quyền chưa bao giờ khuất phục
vì nghèo hèn đâu có tội gì đâu!
tử thần kề bên, ta vẫn ngẫng cao đầu
chết ư? đâu có làm ta sợ
nhưng than ôi, chỉ mỗi chữ tình
tròng xiềng xích vào, ta mang nặng nợ
biết trầy trụa thịt da
biết hồn sẽ nhòa nước mắt
nhưng ta cứ lao mình vào nắm bắt
để giờ cũng vẫn một đấng đại trượng phu
cũng hiên ngang cũng vẫn giữ cao đầu
mà âm thầm bên trong
trái tim manh mong vỡ
* (cảm theo thơ của Đông Nghi trong
diễn đàn Người Tình)
đúng vậy...
cõi đam mê thường bão giông sóng dậy
rượt đuổi nhau hoài vẫn mãi để vuột nhau
người ở lại đau
người ra đi đứt ruột
giận cao xanh đùa bợt kẻ đa đoan...
trong xuôi ngược nhân gian ta đã đợi mõi mòn
để được gặp nhau, ráp vào hai nửa
anh trao em thư tình chan chứa
ngàn áng văn chương đẹp tựa thiên thai
giờ "dày vò mình, có phải vậy là hay?"
hai phương cách, luyến lưu gì cũng trể
hồn!
khốn khổ!
hy vọng héo khô, mạch rễ đứt lìa tan
đêm lạnh tràn về cùng nỗi bàng hoàng
rịn kẻ ngón tay lệ tràn nóng hổi
lòng
rối bời, khô khan, nhức nhói
còn bao xa.... để qua hết cõi đam mê???
* tôi một mình gánh một gánh thơ côi
nặng gót chân trên cát biển sóng bồi
bởi đơn chiếc nên lời thơ lỗi nhịp
câu không vần, con chữ rã rơi
tôi một mình tiếng thở cũng chơi vơi
nghe sợi xuân xanh rối bời buồn tủi
tháng ngày rộng, mộng tình theo đuổi
gặt về một chuỗi tương tư
một mình tôi, một túi thơ
gác kiếm phong sương, tìm sông lặng một bờ
cắm dùi ẫn dật
thơ vùi dưới đất
tình theo gió bay
* (cảm theo thơ Đông Nghi trong
diễn đàn Người Tình)
ai cũng được quyền chọn lựa
khi mới vừa bước vào yêu...
mà ai cũng chọn lối đi vui ít khổ đau nhiều
thế mới biết ái tình là ma lực
tự mình chuốc vào bao đêm thao thức
tự lao mình xuống đáy vực đam mê
tự ngậm chua cay, thất bại ê chề
ủ ê
khi người bỏ ta
xót xa
khi mơ tình không thực
vụng về ôm vào nhói nhức trái tim
lặng im
giấu cõi lòng rách rưới
đời thì ngắn, không thể trách người chẳng đợi
thôi thì người đi đi
ta sững hồn đứng lại
tê tái tràn không gian
tím cả chiều nứt rạn
anh yêu em ngần ấy
tôn thờ em tột cùng
thư dẫu đã mờ trang giấy
vạn kiếp tình vẫn thủy chung
* (cảm thơ Hải Uyên mà viết tặng Hải Uyên trong
diễn đàn Người Tình)
lòng thì sầu héo hắt
lệ treo mi đẫm khóe mắt đêm thâu
giận người xưa cam tâm bước qua cầu
vệt áo cưới cắt tình đầu máu chảy
giận vậy đấy nhưng cầu cho em mãi
vui cùng ai bên mái ấm trăm năm
bền vững cùng ai giữa những thăng trầm
bởi với anh
em xứng làm người được hưởng
...khó hiểu vô lường
chữ tình bí ẩn
thương yêu và hờn giận
lãng quên và vấn vương
(thơ ngắn và không hay
cũng như đời tôi vậy
lời thơ thô như thế đấy
không thích cũng xin đừng chê bai...)
* nhớ làm chi nặng bước đi người khác
vác trên mình kỉ niệm của xa xưa
hãy trả cho người khi dõi mắt tiển đưa
người sang sông, sóng dồn ngơ ngác
mỗi khi lòng ta trỗi khúc sầu man mát
gập đôi người trong khao khát nhớ nhung
hãy nhủ riêng ta tình yêu đẹp vô cùng
khi cho đi mà không đợi trả
nhớ ai ôi nhớ quá
thấy dáng người trong hoa
thấy mắt người cây lá
nghe lời người gió họa
khúc tương tư ngân nga
* (cảm theo thơ ThiNhan trong
diễn đàn Người Tình)
thơ ai hay mà đọc nghe buồn quá
làm mềm cánh lá, tủi sầu nhụy hoa
làm lệ ấm ấm mắt ta
tâm sự sao mà giống vậy
ta cũng ôm tình thất bại
cũng khuyên răn mình hãy quên đi
cũng nghe đau và thương nhớ xiết ghì
mỗi bận thu cô liêu sầu muộn
thơ ai đọc mà nghe buồn quá thế
nghe như dế giun nơi nghĩa địa tỉ tê
nghe réo rắt mưa rơi đêm gió lạnh tràn về
rét cắt da, và tình ta máu chảy
chốn hồng trần, nhân-tình-thế-thái
ta chúc người sớm gặt hái vui tươi
để nắng xanh ươm, hoa đẹp phủ thơ người
cho ta đọc tiếng cười trong câu, chữ (06/08/2004)
* (cảm thơ Duong Wa trong
diễn đàn Người Tình
mà họa giỡn theo)
ngàn năm những kẻ anh hùng
cũng bởi mỹ nhân mà cáo chung
dù võ công cao vô cùng tận
cũng vì yêu, sầu, hận mà..die!
* (cảm theo thơ kandy trong
diễn đàn Người Tình)
"anh vẫn biết giữa dòng đời dối trá
người đua đòi nên vấp ngã - đương nhiên"
tâm chỉ sáng khi ở ngoài ranh giới
bước vào yêu thế giới đảo ngược đi
biết tình hờ mà vẫn cứ ngu si
người lạc lẽo vẫn lợm lì bám víu
cứ mong mõi người trao cho tí xíu
ôm giấc mơ người sẽ hiểu lòng ta
sẽ say đắm bên nhau cùng đuổi bướm, hái hoa
hạnh phút sẽ là bất tận
bỏ ngoài tai những lời ai căn dặn
nhắm mắt trao tim nên bao bận đau thương
thế gian đảo điên và dối trá khó lường
học đua đòi yêu nên đương nhiên vấp ngã
yêu đương: đau khổ, nát tan, buồn bã
vậy mà con người lúc gục ngã vẫn còn yêu
* (cảm thơ Đông Nghi mà viết tặng Đông Nghi trong
diễn đàn Người Tình)
tôi nhặt giữa trần ai
chút yêu đương vụn vặt
khi đời buồn héo hắt
tình sẽ ướp thêm hương
tôi nhặt giữa vô thường
câu xa và chữ nhớ
ai cũng đều nặng nợ
khi lưới sầu phủ giăng
tôi nhặt giữa bâng khuâng
nụ cười em hàm tiếu
dáng em mềm yểu điệu
để tim mình xôn xao
góp chút tình hư hao
góp lời nào sám hối
giữa cuộc đời tù tội
em hãy nhặt hồn tôi...
* lẽ loi cười chỉ một mình
ai nhìn sẽ tưởng ta người khùng điên
lẽ loi một bóng đi nghiêng
gió thẳng, gió xiên co ro người lạnh
lẽ loi một mình ăn một bánh
đường mật nhiều mà chạnh đắng bờ môi
rừng bạt ngàn cây tôi đứng lẽ loi
chim yêu thương không thèm về làm tổ
sự cô đơn
ta đau đớn
người có đôi
ta lẽ loi
* ta muốn là thông giữa trời mờ
mặc cho giông bão vẫn chơ chơ
xé vầng mây xám ân ái nắng
đâm rể sâu vào lòng đất đen
* cũng gối êm nằm
cũng chăn dầy đắp
sao vẫn trằn trọc
vẫn rét co ro?
không còn em và những buổi hẹn hò
đêm đầy tràn đắn đo, nhung nhớ
nên gần sáng rồi mà mắt cay vẫn mở
phủ kín đầu hơi thở vẫn lạnh tim
* (cảm theo thơ Đông Nghi trong
diễn đàn Người Tình)
có lẽ...
như ớt cay mà muôn người vẫn thích
ái tình sầu mà chẳng kẻ muốn bỏ qua
gai đâm toạt rách da
chưa liền vết đã chui vào yêu đương khác
tình mới nồng khướt say, vài ngày đã lạt...
tay giang ra rộng bao nhiêu
mà mong với hái bắt sao trời?
khi tim người giờ thuộc về kẻ khác,
níu kéo?
giữ được không?
hay chỉ rạch thêm một vết thương lòng?
bao giờ lành lại?
hai nửa tưởng rằng sẽ khớp mãi với nhau
sẻ chia thương đau, cộng nhân hạnh phúc
chia ly,
lệ làm mi mắt đục
khóc đến khô người chưa chảy hết nhớ nhung...
đường đời, dặm oan trường
tìm tình lấp đầy ngày tháng
tìm tình,
vá víu tim nứt rạn
em tủi buồn, anh cũng tháng ngày côi
hãy vớt vát tình tôi
hãy bọc hồn tôi lại
hãy cùng tôi bươn trải
cùng tôi xây lầu đài ân ái nhé em! (ngày 04/05/04)
* trái đất ngừng quay, nhạc mất hồn
lần đầu hai đứa ghé môi hôn
mắt em nghiền nhắm: thiên đường hé
anh rớt tim ra: nhật nguyệt hòa
đời rộng rồi ta để mất ta
để mất mộng mơ buổi ngọc ngà
đêm nay môi đắng thèm thuồng lạ
nụ hôn xưa, môi em xiết môi ta
đời hẹp rồi ta gặp lại ta
em với chồng con, nghiệp cửa nhà
mắt xưa hồ thu đâu như cạn
không long lanh: thiên đường hoang
môi miệng xưa khô rạn lời cơm áo
anh xót xa, tim nhói tựa kim đâm
...vị hôn xưa anh cất giữ âm thầm
để ảo giác dư âm tình đẹp... (ngày 12/07/04)
* ngõ vắng người đi thưa
trời trưa ai một gánh
rao bán lời thề xưa
lời rao buồn vỡ ra muôn mảnh...
em bán đi mộng mơ
để vào đời tiền, danh, nần nợ
anh buông rời sách vở
để vào đời trâu chó, bon chen
ngõ vắng đường đi quen
lời xa xưa đã lạ
tình xa xưa từ tạ
trời trưa mây giăng đen (ngày 14/07/04)
* trời hạ không lạnh giá
sao lệ đóng băng không rơi?
ta lạc trong thế thái tình đời
mở mắt bước vẫn còn hụt hẫng
thất bại đã tỏ tường nhiều bận
vòng tay mở ra không ai muốn lao vào
bởi vòng tay dù rộng vẫn xanh xao
không được điểm bằng hiện kim, danh vọng
trời hạ không tuyết rơi
sao tình ta bạc trắng?
kiếp yêu người lận đận
cứ mãi tiễn từng người sang ngang
trời hạ đầy bẻ bàng
ta chống cằm tư lự
bàn tay cố tình nắm giữ
mà hồn người vẫn vuột qua (ngày 12/07/04)
* ly buồn uống hoài không cạn
dấu nhớ gột rửa mãi không phai
không muốn cúi đầu cho số phận an bài
ta cứ muốn vươn lên
thất bại lại ghìm ta xuống
ly buồn đêm nay vẫn uống
nuốt không trôi qua cổ họng nhỏ nhoi
nuốt không trôi một kiếp mệt nhoài
ôm chí nam kha
giờ đành làm ma đất khách
dấu nhớ tay vẫn mong giặt sạch
chùi đến máu chảy xướt da
hình xưa vẫn rõ ràng đến lạ
ta buông thả mình ra
bỏ cuộc đua đòi, tranh chấp
nhân tình đi qua tấp nập
ta say đau thương ôm tim vỡ nằm đây (ngày 13/07/04)
* (cảm theo thơ Hải Uyên trong
diễn đàn Người Tình)
nếu một mai em làm dâu người lạ
còn anh bôn ba tìm kiếm nữa thứ nhì
con đường nào như cũng phải phân ly
ai dám chắc cùng đồng hành mãi mãi
nếu một mai chợt nhớ tình thơ dại
em nhớ đừng cho lệ ướt bờ mi
sẽ chỉ làm anh thêm nặng mỗi bước đi
vướng môi mắt của xa xưa ân ái
nếu một mai giông bão đời khổ ải
mắt mở to đêm giấc ngủ không về
em gắng vượt qua, gắng ru mộng mơ mê
vì anh sẽ đau khi lòng em trầy xướt nhẹ
nếu một mai đôi ta
chia tay nhau tình vỡ tan sứt mẻ
hãy để khổ đau anh mang
để mắt em
hạnh phúc vẫn tràn đầy long lanh sáng
môi vẫn chan chứa nụ cười,
đêm đông lạnh trời giấc ngủ vẫn ấm êm
* (viết thêm vào thơ Hải Uyên trong
diễn đàn Người Tình)
"lệ em trôi trôi mãi
ngược dòng con nước xuôi
anh ở lại nuối tiếc
một cuộc tình phai phôi"
tiếc vị hôn còn đọng ở môi
áo cưới em bước bên người xa lạ
ngược dòng thuyền người xưa nay đã
sang ngang cho pháo rũ ly bôi...
* tình trong như thủy tinh
và long lanh, lóng lánh
chứa mật yêu ngọt quánh
chảy tràn ái ân
nhớ thương và bâng khuâng
soi mặt trong thủy tinh óng ánh
nhớ dáng người yêu
mỗi bận gối đầu trong tay anh
vỡ tan rồi, thủy tinh vỡ tan
mật ngọt rơi ra, đen sậm lại bàng hoàng
ái ân xưa uống say giờ chợt đắng
mảnh thủy tinh cắt tim máu rơi (ngày 13/07/04)
đăng ngày
26 tháng 08 năm 2004
* năm trước đã ba mươi
năm nay thêm một lẻ
phòng không vẫn vắng vẻ
sự nghiệp vẫn nhẹ tênh
anh em bè bạn bốn bên
nhà cao cửa rộng,
vợ chồng con cái đông vui;
ta không miếng đất cắm dùi,
sớm khuya đi về đơn lẻ
ai nói gừng càng già càng cay?
ai nói rượu cất lâu ngày sẽ thành rượu quí?
sinh nhật năm nay nhìn lại mình tiều tụy
thất bại đong trong cặp mắt cay xè
đã ba mốt mùa thu buồn tẻ
gió thời gian thổi qua
tung bụi kí ức nhạt nhòa
hôm nay ta sẽ ước gì
khi thổi đi ba mốt ngọn nến
trên bánh sinh nhật khô khan?
miếng bánh vốn kem đường ngọt tan
sao ta nuốt vào đầy tràn cay đắng?
giọt nước mắt vướng môi mằn mặn
buồn vướng nặng thêm một sinh nhật qua... (viết cho sinh nhật 27/08/2004)
* cỗ xe thời gian
đi với tốc độ trái ngược lòng người
những khi ta ngồi chờ
giờ hẹn với người yêu
vậy mà chiếc kim giây thiếu điều như đứng lại
khi ta vui, ngày trôi nhanh qua mãi
quay lui nhìn kĩ niệm đã nhạt phai
để rồi khi hồn ta buồn tê tái
thân mệt nhoài kiếp trâu chó trần ai
thì thời gian như ai cứ kéo dài
để thân xác và linh hồn lê lết...
và thời gian
thế nhân nói khi trôi qua sẽ làm mờ dấu vết
mờ những đau sầu riêng mang
sẽ xoa dịu đi những đau khổ ngút ngàn
theo ngày tháng.
nhưng hôm nay, thân buồn ngủ mà mắt ta mở sáng
dĩ vãng ba mươi mốt năm theo thứ hạng kéo về
cấu nghiến hồn ta tái tê
bằng những mất mát, đau thương thời gian dài chưa hề xóa được... (ngày 26 tháng
8, 2004)
* đêm ngủ nằm co lòng vẫn lạnh
choàng tay sang, bên cạnh chẳng còn ai
nghe trong lòng một nỗi nhớ quắt quay
dù bóng hình xưa giờ đã quá nhạt
trên gối nệm, hương tóc xưa cũng lạt
khi ta hít đầy lòng ngực
không tìm thấy mùi yêu đương
nên co ro thân cô lạnh trên giường
xót xa làm ta trằn trọc (ngày 26 tháng 8, 2004)
* niềm kỳ thú
khi ta có cảm giác như
nếu ta giang tay ra
là lưỡi hái tử thần ngay bên cạnh
ta sống bằng cảm giác ớn lạnh
khi đem mạng sống cợt đùa
khi vòng bánh xe lao ào ạt vào cua
xương lưng ta lạnh khi gió lùa rung bánh
cảm giác hiểm nguy thật mạnh
cho ta nhận thức rằng mình tồn tại
bởi khi hồn trống trải
lòng chai sạm đi vì u sầu thương đau
khi thế giới xung quanh chỉ đen xịt một màu
thì vạch sống - chết khó cách nào nhận biết (ngày 26 tháng 8, 2004)
* buồn - sa mạc trắng, con đường vắng
buồn - gió im ru, nước đọng ao tù
buồn - quán vắng hoe, ve kêu hè
buồn - môi khô khốc, thân xác gầy tím ngắt
buồn - mật không ong bu, hoa không bướm viếng
buồn - xuân chim không lên tiếng, ngày mây che nắng âm u
buồn - ngắm cảnh khi mắt mù, nghe nhạc khi tai điếc
buồn - lòng tin cạn kiệt, tim vỡ tan từng mảnh thất tình... (ngày 26 tháng 8,
2004)
* bàn tay mở ra
bản đồ cuộc đời ta
những đường chỉ tay ngang dọc
những vết chai mệt nhọc
bàn tay duổi ra
hạnh phục vuột qua
những xương tay thô kệt
những khóe ngón trắng bệt
hai bàn tay lỏng
hai cánh tay không đủ dài
nên suốt cuộc đời loay hoay
bỏ rớt mất thành công và không với tới mênh mông hạnh phúc (ngày 26 tháng 8,
2004)
* ta đêm nay nằm mộng
dự tiệc phần trong vũ trụ hỗn mang
thánh thần mặc áo trắng khang trang
rao giảng những bài đạo đức sống
trong những bộ đồ đen rộng
quỉ ma trang điểm bằng máu tươi
nhe nanh, nhe vuốt, há mõm cười
coi thế gian là vô ý nghĩa
ta xệch môi mai mỉa
ngồi ghế VIP
mặt cúi ghì
máu lệ rót tràn ly
uống bất cần số phận
uống đạo đức bại đồi, tủi hận
ói dối lừa yêu đương
ói tràn ra thô tục thiên đường
khốn nạn... (ngày 26 tháng 8, 2004)
* với những kẻ như ta
không tài năng
không bản lỉnh
thiếu lập định
quá biếng lười
thì chân làm sao đạp đất?
đầu làm sao đội trời?
làm sao qua hết một kiếp người,
mà danh còn lưu vạn kiếp?
tâm thì cao, chí và tài eo hẹp
để rồi ngày chết đi
mắt mở to không chịu nhắm
miệng còn lẫm bẫm
ao ước và đam mê (ngày 26 tháng 8, 2004)

dưới đây là những bài thơ tôi làm tặng cho
web site của
Đức Thịnh vì mến mộ tình bạn lâu dài giữa những người bạn học chung 3 năm trung
học của Thịnh...
* bụi phấn đó rắc vào trong kỷ niệm
trang sách học trò còn tím nhớ thương.
bọn chúng mình giờ mỗi đứa một phương
dùng kỷ niệm làm chất keo gắn bó
như lưu bút còn đầy trang vở đó,
tím đậm trong lòng bụi phấn trắng rơi rơi
* trên con đường đời lắm nhiêu khê
có lúc bâng khuâng chợt nhớ về
một mái trường tường rêu phong thân thuộc
thuở dùi mài kinh sử để thành nhân
* ngày đó đêm ngày thức học thi
mấy đứa chia nhau ổ bánh mì
tiếng đùa giỡn li ti trong tiếng đọc
ôi nhớ làm sao những kỷ niệm “tao”, “mi
* như chim kia nhớ rừng
như lá kia nhớ cội
ta nhớ từng trái ổi
chuyền tay nhau giờ chơi
* ta nhớ lại cả một vườn áo trắng
nhớ nắng vàng ươm bên song cửa rọi vào
giờ tan học bên ly chè ngõ vắng
kỷ niệm xanh làm lòng chợt nao nao
ta nghe giọng đọc thầy cô
thấy trang vở đầy thơ, văn, toán, địa
tưởng tượng một góc bàn đầy ổi, me, cốc, mía
tình bạn kia đơn giản, ngọt hơn chè
nhớ ngày hè
nhớ bảng đen phấn trắng
thời học sinh như vẫn gần đâu đây
* phải chi giờ chỉ mùa hè
sau ba tháng nghỉ bạn bè gặp nhau
ước đời một giấc chiêm bao
để ta thức dậy lao xao: tựu trường
Trang thơ cũ